Lục Phương Đình đi đường nhỏ còn phải tránh tai mắt người khác, nhanh chóng vào viện thái tử, cởi y phục ra tắm rửa rồi thay quần áo khác, vừa nằm lên giường đắp chăn, Tô Thê Thê đã đến rồi.
"Tỷ tỷ...!còn ho khan nữa không?" Tô Thê Thê cho những người còn lại lui đi, chỉ còn nàng và Lục Phương Đình, cảm giác khí tức nàng có chút không ân cần.
"Không sao...!ngươi ra ngoài mệt không?" Lục Phương Đình nói, nghĩ thầm, sao không nghỉ mệt mà đã tranh thủ tới....!
"Không mệt...!nghĩ đến quay về có thể gặp tỷ tỷ thì không mệt...!tỷ tỷ, ta có chút lạnh, có thể lên giường nằm cùng ngươi được không..." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình nói.
"Ngươi lên đi, chỗ này ấm áp..." Lục Phương Đình nói.
"Đa tạ tỷ tỷ...!hôm nay ta đi gặp Mạc tỷ tỷ...!Mạc tỷ tỷ là..." Tô Thê Thê cởi áo khoác tháo giày lên giường Lục Phương Đình, cùng Lục Phương Đình đắp chung chăn, ngồi dựa cùng Lục Phương Đình, trong không khí ấm áp, nàng kể lại chuyện ngày hôm nay của mình.
"Mấy ngày nữa ta phải bận rồi, sau mười ngày, phủ tam hoàng tử mở hội thi thơ, đến lúc đó ta sẽ cùng Mạc tỷ tỷ mang đồ đến cho các phu nhân tiểu thư cùng thử, mấy ngày tới phải chuẩn bị thêm nhiều một chút....!hơn nữa, ta cũng muốn đi gặp người của Thiên Bảo Các các ngươi, xem tình hình của bọn họ thế nào, chuyện hợp tác không nên chờ quá lâu....!sau này, ta không thể mỗi ngày bên cạnh ngươi..." Tô Thê Thê nói xong chuyện ở phủ công chúa thì cau mày.
"Thê Thê sao lại cực khổ như vậy?" Lục Phương Đình biết chuyện nàng nói, thấy nàng buồn buồn không vui hỏi.
"Ta đã nói rồi, ta phải kiếm thật nhiều tiền mua thuốc tốt nhất chữa bệnh cho tỷ tỷ....!ta còn phải mua thêm đồ tốt cho tỷ tỷ dùng, đồ quý hiếm, hoa y mỹ phục, sơn hào hải vị, những thứ tốt nhất dĩ nhiên là dành cho tỷ tỷ rồi..." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình nói, nàng nói chân thành, đây cũng là suy nghĩ thật của nàng.
Sao nàng vĩ đại như vậy? không có, vĩ đại không liên quan gì đến nàng cả, đây là thái độ nàng dành cho chân ái thôi, là một nhan khống, thấy được nữ thần cực phẩm vừa lòng mình, đối với sự mê muội của nàng, não tàn của nàng thì nàng nguyện ý làm mọi chuyện vì nàng, không nỡ để nàng chịu ủy khuất, một chút thụ thương, hay không vui vẻ.
"Thê Thê...!vì sao đối tốt với ta như vậy?" Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê một chút không biết nói gì, nàng cảm giác Tô Thê Thê nói thật, nhưng vì sao chứ? các nàng chỉ mới quen biết vài ngày, nàng đã đối tốt với nàng như vậy rồi...!
"Bởi vì, ta thích tỷ tỷ a..." Tô Thê Thê nói ôm cánh tay Lục Phương Đình xem phản ứng của nàng.
"Thích?" Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê lặp lại câu, Tô Thê Thê gật đầu, cọ lên người Lục Phương Đình.
Lục Phương Đình nhìn mái tóc mềm còn trâm cài đầy của nàng, tự tay vuốt nhẹ một cái, Tô Thê Thê như được khích lệ, ôm hông Lục Phương Đình, mắt cong lên.
"Tỷ tỷ, ta ôm ngươi như vậy, ngươi có khó chịu không?" Tô Thê Thê hỏi một câu, ngửi lấy lãnh hương trên người Lục Phương Đình.
"Không...!Thê Thê mệt thì nghỉ một hồi đi, đến giờ cơm tối, ta sẽ gọi..." Lục Phương Đình nói.
"Ta không mệt, chút nữa ta còn phải đi làm thực nghiệm, sớm thu được xà phòng thơm, như vậy sẽ sớm kiếm được tiền...!tỷ tỷ, có một chuyện, ta muốn hỏi tỷ tỷ, Tuyết Trản Tuyết Minh các nàng là người hoàng cung phái đến, có phải là thám tử của hoàng cung không?" Tô Thê Thê lắc đầu hỏi.
"Cái này thì không biết, trước kia ngươi được phong làm Huyện chủ, thật ra là do cô cô giúp một tay, hai cung nữ này đều do cô cô phái từ trong cung ra, các nàng có thể tin được." Lục Phương Đình nói, đem hai nha hoàn cho Tô Thê Thê cũng vì muốn chiếu cố an toàn cho Tô Thê Thê, lần trước Lục Phương Đình đến Hầu phủ thấy Tô Thê Thê gặp nguy hiểm, nếu Tô Thê Thê không có ai bên cạnh giúp đỡ cũng không được, cho nên Lục Phương Đình mới nhờ cô cô tìm hai cung nữ đưa qua, có thể nói Tuyết Trản và Tuyết Minh đều là tai mắt ngầm của Lục Phương Đình trước mặt Tô Thê Thê, nhưng hiện tại, Lục Phương Đình cảm thấy không cần tai mắt này nữa, mấy ngày nay Tô Thê Thê đều ở trước mắt nàng, bí mật trên người cũng đã biết, đối với nàng cũng không dấu diếm cái gì.
"Thật sao? vậy thì tốt rồi...!tỷ tỷ, ta được sắc phong làm Huyện chủ, nhưng thật ra là do tỷ tỷ đứng sau giúp a?! tỷ tỷ, ngươi thật tốt..." Tô Thê Thê nghe nói như vậy, có Lục Chiêu Nghi hỗ trợ, dĩ nhiên cũng là nể mặt Lục Phương Đình a.
"Ngươi cũng biết ta là nữ tử, nếu nữ tử gả vào cũng là ủy khuất cho đối phương.
Cho nên khi đó, người phải gả cho ta, nên ta cũng muốn cho thế tử phi một cái thân phận..." Lục Phương Đình nói.
"Ta biết tỷ tỷ là người đẹp thiện tâm a, là tốt nhất..." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình nói chuyện đương nhiên, vẫn có chút cảm động.
"Là ta ủy khuất Thê Thê, Thê Thê là nữ tử tốt như vậy, nên tìm một nam nhi xứng đôi mới đúng." Lục Phương Đình nói.
"Làm gì có ủy khuất, tỷ tỷ đừng nói như vậy, nam nhân có gì tốt? bọn họ tam thê tứ thiếp lòng tham vô đáy, nếu thực sự gả cho nam nhân, ta mới là khổ tám đời." Tô Thê Thê nói, trong lòng thầm nói, nàng đẹp như tiên nữ a, nhất định phải xứng với tuyệt sắc nữ thần, tỷ tỷ là thích hợp nhất a.
Khụ khụ...!
"Sao Thê Thê lại hỏi chuyện các nàng?" Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê ngưng thần hỏi.
"Trước đó ta không để ý, đem việc cho các nàng làm, nhưng nghe ngươi nói xong, ta mới giật mình, nếu như các nàng đem bí mật nói với hoàng đế thì sao đây? vậy việc ta có tiền chẳng khác nào sẽ bị mang đi hết? có một số thứ, không phải muốn là được, còn phải thử nghiệm nhiều lần, một mình ta không tới, ta chỉ ghi lại chút số liệu quan trọng, sau đó để các nàng làm.
Nếu người khác muốn trộm đi, cũng phải tốn thời gian thử nghiệm, không dễ mà làm được ngay.
Tỷ tỷ, ta thông minh không?" Tô Thê Thê nói.
"Thê Thê thật thông minh, không biết Thê Thê học được từ chỗ nào? mỗi cái đều khiến cho ta rất kinh ngạc..." Lục Phương Đình tán dương Tô Thê Thê.
Đối với việc Tô Thê Thê nói lão hoàng đế cũng không thấy gì lạ, nhưng thấy Tô Thê Thê tự tin như vậy nàng cũng cảm thấy hứng thú.
"Ta may mắn xem được chút sách, tỷ tỷ, ta còn muốn hỏi tỷ tỷ, vì sao bị bệnh mà lớn lên lại cao như vậy a.
Thiên phú đúng là đôi khi không phải thiên phú có đuổi cũng không kịp." Tô Thê Thê nói.
"Thê Thê