Lục Phương Đình mới cởi nửa áo, Tô Thê Thê đã mơ màng nhìn theo, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, hài tử này sao lại ngây người như vậy?
"Thê Thê, ngươi làm sao vậy? có phải là không thoải mái hay không? Lục Phương Đình hỏi.
"Không có, không có, ta rất khỏe, khụ khụ xin lỗi, ta cởi y phục giúp ngươi liền." Tô Thê Thê vội nói, vừa rồi nàng thực sự là máu lên não a, cảm giác như cả người đang bay trên trời, cái cảm giác này thực không thể mô tả được.
"Vậy để ta đi, chút chuyện này ta tự làm được." Lục Phương Đình không để Tô Thê Thê cởi nội y, nàng tự làm.
Lục Phương Đình từng ở quân doanh, nàng biết nếu bị nam nhân thấy thì sẽ không thấy gì, nhưng tiểu hài tử như Tô Thê Thê nhìn, thực sự không được tự nhiên, cho nên vội cởi quần áo bước vào thùng gỗ lớn.
"Ta chà lưng giúp tỷ tỷ." Tô Thê Thê cầm khăn nhúng nước ấm, nhẹ nhàng nói.
Dùng góc độ của Tô Thê Thê, xem bộ ngực của Lục Phương Đình bị nước che đi một nửa, nhưng khe rãng vẫn lộ ra hình dạng.
Tô Thê Thê nhìn đến choáng, miệng khô, lưỡi khô, chân cũng mềm nhũn, chậc chậc nhưng mà không thể thấy phúc lợi trước mắt rồi không làm gì a, vậy thì không phải đại trượng phu rồi.
"Được, đa tạ Thê Thê." Lục Phương Đình khoát nước lên người.
Nước nóng bốc hơi, Tô Thê Thê cảm giác mắt có chút ngứa, nhưng vẫn cố gắng mở to, không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lục Phương Đình đã tắm xong, mái tóc dài ướt nhẹp rũ xuống, nàng bước ra khỏi thùng gỗ, Tô Thê Thê vội lấy khô lau người cho Lục Phương Đình.
"Thê Thê, tự ta làm." tay Tô Thê Thê run rẩy, độ mạnh yếu mềm nhẹ, tựa như chọc lét, Lục Phương Đình ấn tay nàng lại nói, tự mình lau, Tô Thê Thê không nói gì run rẩy, nhìn Lục Phương Đình tự lau người mặc đồ vào.
Tóc Lục Phương Đình còn ướt, khăn cũng đã chuẩn bị xong, Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình lau tóc, lúc này mới hoàn hồn đến giúp nàng lau.
Thời này không có máy sấy, dùng khăn hút nước, cùng dùng hơn mười cái mới lau khô.
"Ta kêu người đi đổi nước, Thê Thê cũng đi tắm đi a." Lục Phương Đình làm xong dừng lại, tóc thả sau người cột lại, nói với Tô Thê.
"Tỷ tỷ, ta dìu ngươi lên giường nghỉ ngơi rồi quay lại sau." Tô Thê Thê đỡ Lục Phương Đình nói.
Lục Phương Đình quen giả bệnh, khi có người ngoài liền có tự giác khắc chế hành động, bên trong mềm nhẹ mang theo cảm giác vô lực, khiến mọi người cũng thấy ốm yếu thật sự.
Lục Phương Đình trong mắt Tô Thê Thê cũng như vậy, nàng nhìn tới mặt đi tim đập nhanh, đồng thời cũng thấy đau lòng, hận không thể để mình bệnh thay, chịu khổ thay Lục Phương Đình.
Lục Phương Đình ban đầu thích chính là dáng vẻ Tô Thê Thê như vậy, lúc này nàng đã được Tô Thê Thê dùng nơi mềm mại nhất trong lòng che chở.
Lục Phương Đình trước kia ra vào đều có Thanh Chỉ đỡ, Tô Thê Thê muốn đỡ nàng, nàng cũng không ngăn cản, ánh mắt nhìn Tô Thê Thê có chút kỳ quái.
Tô Thê Thê đỡ Lục Phương Đình lên giường, đắp chăn cho nàng xong.
Lúc này Tô Thê Thê mới giao cho nha hoàn chuẩn bị nước ấm cho nàng đi tắm.
Ngồi trong thùng gỗ, Tô Thê Thê ôm khuôn mặt trái xoan của mình còn đang nóng lên bóp vài cái, ánh mắt lại mơ màng, trước mắt đều là bộ dạng của Lục Phương Đình.
Hiện tại Tô Thê Thê còn nhỏ, trước kia thiếu dinh dưỡng vẫn chưa bù lại, lớn lên không tốt, Lục Phương Đình có sờ người nàng cũng không có dục vọng gì, nhưng trong đầu vẫn không nhịn được nghĩ đến.
"Phải mau kiếm tiền, phải mau lớn lên a." Tô Thê Thê nắm chặt quả đấm nhỏ.
Tô Thê Thê tắm xong về phòng, Lục Phương Đình đã ngủ rồi, đang nhắm hai mắt suy nghĩ, lúc Tô Thê Thê tới, nàng mở mắt nhìn nàng cười một cái.
"Tỷ tỷ." Tô Thê Thê hí hửng lên giường chui vào chăn ôm hông Lục Phương Đình, ngước mắt nhìn nàng.
"Sao mặt lại đỏ như vậy?" Lục Phương Đình hỏi, mu bàn tay nhẹ lướt qua mặt Tô Thê Thê.
Nhìn Lục Phương Đình lộ ra nụ cười mảnh mai ôn nhu, mắt Tô Thê Thê lại mơ màng lấp lánh, đầu lưỡi vươn ra liếm môi một cái, ma xui quỷ khiến đột nhiên dở chứng, hôn lên khóe môi Lục Phương Đình một cái.
Nụ hôn này rất nhẹ, êm ái như lông vũ lướt qua, các àng còn chưa kịp biết hơi thở của nhau, thì đã vội tách ra.
"Mặt đỏ, là vì ta thích ngươi." Tô Thê Thê đỏ mặt đến tai, mềm giọng nói chớp mắt nhìn Lục Phương Đình.
"Sao lại như hài tử vậy, thích được hôn a." Lục Phương Đình dừng một chút, đáy mắt lóe lên sự kinh ngạc, ôn nhu nói.
"Tỷ tỷ, ta thích hôn ngươi a, sau này ta có thể hôn ngươi không?" Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói không có giải thích, chỉ mong chờ nhìn nàng.
"Được." Lục Phương Đình dừng lại nói.
"Tỷ tỷ, ngươi thật tốt.
Tỷ tỷ, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi, để ngươi mỗi ngày đều vui vẻ, không cần che giấu, tự do mà sống." Tô Thê Thê vui vẻ mắt híp lại, tựa như có được hứa hẹn nghiêm túc nói.
"Ngủ thôi." Lục Phương Đình bị Tô Thê Thê nhìn chằm chằm mắt có chút nhói, không đáp lại lời nàng, tự tay vuốt tóc nàng.
"Được." Tô Thê Thê vùi vào ngực Lục Phương Đình cẩn thận ôm nàng, hai mắt nhắm lại, khóe miệng cong lên.
Lục Phương Đình hơi híp mắt lại, nhìn Tô Thê Thê nhắm mắt không nói gì, cũng nhắm mắt lại.
Đêm nay Tô Thê Thê ôm Lục Phương Đường, Lục Phương Đình cũng không đẩy nàng ra.
Ngày thứ hai, bên ngoài tuyết rơi, Tô Thê Thê dậy sớm, hôm nay nàng muốn đến Thiên Bảo Các.
"Tỷ tỷ, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ nhanh về." Tô Thê Thê rửa mặt xong ngồi cạnh giường, nắm tay Lục Phương Đình nói, Lục Phương Đình còn chưa đáp lại, Tô Thê Thê đã hôn lên má một cái, nhìn Lục Phương Đình cười híp mắt, "tỷ tỷ, ta đi trước."
Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê đi, nhìn nàng vài lần, trong mắt có ánh cười.
Tô Thê Thê cảm giác hôn Lục Phương Đình một cái, liền có tinh thần, hôm nay nhất định là thắng lớn.
Tô Thê Thê vừa rời khỏi, Lục Phương Đình mệt mỏi nằm trên giường cũng ngồi dậy, tinh thần không còn mệt mỏi, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Thanh Ly." Lục Phương Đình nhìn về một hướng liền kêu, cửa sổ phòng mở ra, nháy mắt từ bên ngoài một nữ tử thân hình khỏe mạnh vóc người cao gầy đi vào, đó là Thanh Ly thật.
"Bái kiến thế tử điện hạ!" Thanh Ly hành lễ với Lục Phương Đình, vẻ mặt cung kính.
"Không cần hành lễ, tới đây đi." Lục Phương Đình xua tay nói.
Mặc dù đã nói với với Thiên Bảo Các bên kia rồi, nhưng Lục Phương Đình vẫn muốn hóa trang