Tô Thê Thê giả nam trang thực sự rất non nớt, khuôn mặt đôi môi, làn da trắng nõn không chút tỳ vết, đẹp quá phận, vốn đã mười sáu, nhưng nếu tính tuổi nam thì chỉ như tiểu tử mới mười ba mười bốn.
"Ngươi như vậy dễ bị nhận ra lắm, mang thêm mũ vào đi." Lục Phương Đình nhìn thoáng qua, tiểu thiếu niên mềm mại như vậy rất dễ nhận ra, nàng có chút yếu đố hấp dẫn sở thích đặc biệt của một vài người, để tránh phiền tốt nhất nên che đi.
Nam tử đeo khăn che mặt thì kỳ quái, cho nên phải đội mũ che.
Mua hai cái mũ che, Lúc Phương Đình là màu đen, còn Tô Thê Thê là màu trắng, che đi dung mạo xem thi hoa khôi cũng không lo nhiều, dù sao có một người không muốn để ai biết thân phận của mình rồi bị nhìn chằm chằm.
Tô Thê Thê và Lục Phương Đình lên xe ngựa, trên đường đi vén rèm cửa xe nhìn ra ngoài đường vui vẻ.
Lục Phương Đình thấy Tô Thê Thê hài lòng như vậy, đôi mắt u ám, tiểu háo sắc quả nhiên không đổi được sắc tâm, vừa rồi còn nói chỉ nhìn nàng là đủ rồi, gì lại vui vẻ ngắm mỹ nhân, không biết là tâm đại, hay vốn là bản chất của tiểu háo sắc đây?
Nhưng người thích chưng diện có đủ, Tô Thê Thê thích ngắm mỹ nhân nhưng không có sắc tâm gì, như kiếp trước cũng hậm mộ minh tinh vậy, có hiều người dù đã kết hôn sinh con nhưng vẫn hâm mộ minh tinh.
Lục Phương Đình sao mà hiểu được, Tô Thê Thê càng thêm hưng phấn, nhưng nàng thì không vui, nhưng không dám để lộ ra.
Lục Phương Đình đến xem thi hoa khôi cũng không phải để lấy lòng Tô Thê Thê thôi, nàng còn có việc phải làm đúng lúc mà thôi.
Hội lớn như vậy, không chỉ có người Đại Sở mà còn có người của các nước khác đến xem.
"Thế tử gia, ngài muốn đi đến đó thật sao?" Phúc bá đánh xe nghe Lục Phương Đình nói với hắn muốn đến Xuân Ý Các, vẻ mặt khó xử.
"Phúc bá đừng để ý, chúng ta chi đến xem.
Văn nhân, mặc khách, cao nhân ẩn sĩ còn đến xem." Lục Phương Đình nói, Phúc bá đành nghe theo.
Hôm trước Tô Thê Thê nghe Phúc bá nói thi hoa khôi làm thương tích phong hóa, hôm nay các nàng nói hắn đưa đi xem, nhìn sắc mặt Phúc bá rồi lại nhìn Lục Phương Đình thè lưỡi.
Ai mà không thích cái đẹp chứ, Tô Thê Thê thích đồ đẹp cũng thích người đẹp, có chung sở thích với Lục Phương Đình thật tốt.
"Thế tử gia, ta muốn đi theo bảo vệ ngài." Phúc bá dừng xe ngựa gần Xuân Ý Các, muốn đi theo Lục Phương Đình.
"Không cần, không phải mấy người kia cũng theo tới sao? có bọn họ sẽ không sao đâu." Lục Phương Đình khoát tay chỉ vài người đứng ngoài xa không dám đến gần nói, mấy người kia là côn đồ trước kia từng xuất hiện trước mặt nàng vài lần.
Bọn họ thấy xe ngựa Lục Phương Đình, liền tục thở dài.
Từ khi bọn họ biết thân phận Tô Thê Thê và xe ngựa Tô Thê Thê ngồi, vẫn luôn để ý tới các nàng, chỉ cần xe ngựa các nàng vào địa bàn của họ, bọn họ liền cho người âm thầm bảo vệ.
"Bọn họ làm như mèo cào." Phúc bá cũng thấy.
"Được rồi, nếu ngươi đi theo vậy thì khác gì để cả thành biết ta cũng đến chỗ nào sao?" Lục Phương Đình nói, Phúc bá liền im lặng, bề ngoài của hắn rất rõ ràng, mỗi người trong Trấn Nam vương phủ đều có đặc điểm riêng rõ ràng, cũng đã sớm bị kẻ khác để ý đến.
Lục Phương Đình và Tô Thê Thê hẹn chỗ với Phúc bá xong, hai người cùng đi, mấy tên côn đồ cũng đi theo.
Xuân Ý Các không phải tiểu thanh lâu không ai biết, là nơi lớn nhất Đại Sở, cũng là thanh lâu phô trương nhất, nằm trong kinh thành cũng rất lớn, từng phòng đều hoa lệ, gạch xanh tường ngói khắc lan ngọc, cửa lầu cao lớn, đông như đi hội.
"Đi thôi, không phải cũng đến Xuân Ý Các được, hôm nay là ngày quan trọng, ma ma nói hôm nay một người vào cửa phải 10 lượng!" đứng trước cửa quy công đuổi mấy người nghèo không có phí vào xem đi.
"Chậc chặc, mắc vậy sao?" Tô Thê Thê nghe bọn họ nói, không nỡ bỏ tiền, kéo Lục Phương Đình hỏi.
"Chỉ 20 lượng thôi, Thê Thê đừng để ý.
Mấy ngày qua Thê Thê vất vả rồi, chỉ vài lượng thôi mà." Lục Phương Đình nghe Tô Thê Thê nói vậy, có chút dở khóc dở cười, muốn xem còn tiếc tiền a?
"Ta muốn để bọn họ dựa vào ta kiếm tiền, rồi phải bỏ ra!" Tô Thê Thê định bỏ đi, nghe Lục Phương Đình nói vậy, cũng không làm kiêu, nhưng trong lòng lại có ý khác, các hoa khôi còn đang thi đấu, nếu mình bỏ ra chút từ khúc, hoặc y phục bắt mắt, đồ trang điểm, có thể sẽ kiếm được tiền a? ở hiện đại có vài thứ cổ đại không thể dùng được, có thương tích phong hóa, nhưng mà mang trên người nữ tử lầu xanh thì lại hợp a.
"Lại nghĩ chuyện xấu xa gì đó?" Lục Phương Đình lắc đầu kéo Tô Thê Thê đi.
"À, phí vào bàn, còn có ba người đằng sau." Tô Thê Thê lấy ngân phiếu đưa cho người đứng cửa, nhìn ba tên côn đồ phía sau vẫy tay, nàng biết bọn họ.
Cùng Lục Phương Đình ra vào cái chỗ hỗn tạp này nàng sợ có nguy hiểm, cho nên trả tiền luôn cho ba tên côn đồ phía sau, sợ bọn họ không có tiền vào, coi như cho bọn họ chút lợi.
Đối với nhóm người đột nhiên kính nể Lục gia, Tô Thê Thê cũng có chút tin tưởng bọn họ.
Ba người kia thấy Tô Thê Thê vẫy tay, vội đến gần thở dài.
Tô Thê Thê giao tiền xong, ba người theo sát, dĩ nhiên là bảo vệ tốt các nàng.
Bên ngoài là đường phố vốn náo nhiệt, vào trong còn náo nhiệt hơn.
Ở giữa là đài cao có người đang biểu diễn, mọi người xung quanh thì cổ vũ, tựa như kiếp trước xem show ca nhạc.
Lúc này trên đài có nữ tử đang múa, bên cạnh có người đàn.
Người đàn Tô Thê Thê không thấy được, nhưng người múa thì Tô Thê Thê thấy được nửa người trên, là một nữ tử mười sáu mười bảy tuổi, đang múa nước bằng tay áo, tay áo dài hai ba thước, nhìn rất đẹp.
"Chúng ta đặt một nhã gian, ngươi tên gì? hỏi giúp ta nhã gian tính bao nhiêu?" Tô Thê Thê nhón chân nhìn xuống, người cũng nhiều, tuy nàng thích kiểu đông vui như vậy, nhưng mà nàng quá lùn, phải chen lên trước mới được, Lục Phương Đình cả người yếu đuối nếu bị xổ đẩy thì không tốt.
"Tiểu nhân là Vương tam mặt rỗ, để tự đi hỏi." trong ba người có một người nói, nhìn cũng vẻ thông minh.
"Bẩm công tử, quy công nói, nhã gian ở lầu hai, phòng thường 50 lượng một ngày, nếu muốn bao phòng xem thi hoa khôi thì 200 lượng." Vương Tam mặt rỗ nhanh chóng đến báo cho Tô Thê Thê, hắn khá thông minh không gọi thân phận của Tô Thê Thê mà gọi là công tử.
"Không tệ, chúng ta chọn phòng xem hoa khôi, ngươi gọi quản sự đến dẫn chúng ta đi." Tô Thê Thê nói.
"..." Lục Phương Đình không nói gì, nàng đang xem xung quanh, nghe Tô Thê Thê nói vậy liền nhìn Tô Thê Thê, chỉ thấy ánh mắt nàng lộ vẻ hưng phấn, liền nhớ đến vừa rồi tiểu háo sắc này còn tốn tiền, giờ lại dứt khoát liền bỏ ra 200 lương.
Có tiền, Tô Thê Thê và Lục Phương Đình vào phòng.
200 lượng không phải là con số nhỏ, chỉ trong vài ngày tiêu nhiều như vậy không phải con nhà giàu thì cũng là người có nhiều tiền.
"Vương Tam mặt rỗ, ngươi qua đây, ta có vài câu muốn nói với ngươi." Tô Thê Thê ra ngoài đuổi quy công đi, kêu Vương Tam mặt rỗ vào nói chuyện.
"Công tử xin nói." Vương Tam mặt rỗ hành lễ.
"Ta có chuyện để cho ngươi làm, kiếm lại bạc hôm nay chúng ta dùng." Tô Thê Thê cười một cái nói.
"Thê Thê định làm thế nào?" Lục Phương Đình hỏi, nàng cũng tò mò, Tô Thê Thê sao có thể kiếm lại nhanh như vậy được.
"Chỗ này là nơi thi hoa khôi, có thi đấu,