Đại Sở còn nhiều việc đang chờ hoàn thành, Lục Phương Đình cũng có trách nhiệm với dân chúng Đại Sở, từ khi đăng cơ, chính đốn các thế lực quan trường, chuyên cần với chính vụ, là hoàng đế tốt khó có được.
Hình tượng bản thân nàng không cần nói, tuổi còn trẻ, văn võ không thiếu, làm hoàng đế rồi, còn năm quyền, không nhà ngoại, không có thái hậu, đơn giản là hoàn mỹ, trở thành người mà các thiếu nữ trong Đại Sở muốn gả nhất, cho dù phải chia sẻ với nhiều người, thì các thiếu nữ cung chen nhau vỡ đầu mà vào trong cung.
Chuyện tuyển phi, Lục Phương Đình dựa theo lệ cũ mà làm, tình cảm đối với Tô Thê Thê vẫn không có, dĩ nhiên không ngớ Tô Thê Thê từng nói cả đời nhất sinh nhất thế, chỉ tùy ý an bài cho nàng.
Nàng từ đó chọn chỗ có lợi cho ngôi vị hoàng đế, cân bằng thế lực có lợi cho mình bằng cưới hỏi.
Khi tuyển chọn quý phi bắt đầu, trong cung tuyển chọn nữ nhân cũng càng lúc càng tôn quý.
Tô Thê Thê muốn biết chuyện bên ngoài, chỉ có thể nhờ Thanh Chỉ, vì chỉ có Thanh Chỉ là Lục Phương Đình tin nhất, cũng không biết nói lung tung.
Thanh Chỉ có thể tự do hoạt động, Tô Thê Thê ở đây cũng có được một chút tự do.
Tô Thê Thê và Thanh Chỉ không thể giao tiếp, muốn vẽ để giao tiếp cũng không có giấy viết, lẽ nào mỗi lần đều phải dùng máu, nếu vậy chắc sẽ dùng hết quá!
Điều này khiến Tô Thê Thê rất phiền muộn, mỗi lần đều phải nghĩ cách múa máy chân tay với Thanh Chỉ, cố gắng ra hiệu cho Thanh Chỉ hiểu, nhưng lại khiến Thanh Chỉ cười vui vẻ hơn, lần nào cũng thích đến chỗ nàng chơi đùa.
Cuối cùng đều là Chung Ly Diêu gửi giấy đến, nói rõ mọi chuyện.
Tuyển nữ tử xong rồi, hiện tại đang đưa vào cung làm phi, chờ phong tước vị.
Vậy tước vị của nàng là gì?
Nàng không phải Trinh thê công chúa sao? còn có đất phong.....
Muốn cấp gì? cho dù là hoàng hậu, còn phải ở cùng một đám phi tần, nàng cũng không cần!
Tô Thê Thê tuyệt vọng với khả năng khôi phục trí nhớ của Lục Phương Đình, lâu vậy rồi nàng vẫn như thế, mỗi lần đến đều không thương tiếc nàng, hiện tại Lục Phương Đình so với quá khứ còn đẹp hơn, nhưng Tô Thê Thê cũng không thể ở lại mãi.
Trong giấy Chung Ly Diêu có viết nếu nàng muốn ra ngoài, có thể đến Tĩnh Hư Quan tìm nàng, nàng an bài giúp nàng.
Cho nên hiện tại, Tô Thê Thê lại nghĩ cách rời khỏi hoàng cung.
Sau khi Tô Thê Thê suy xét vì lợi ích toàn diện, đành phải diễn nhiều nhân vật, rốt cuộc cũng xin được được chút tự do từ Lục Phương Đình, có thể mang cung nữ đi lại trong phạm vi giới hạn.
Tô Thê Thê đi ra vài lần, thấy nữ tử chờ được chọn, mỗi người đều xinh đẹp, Tô Thê Thê lại thích ngắm cái đẹp, có nhiều nữ nhân xinh đẹp, bề ngoài khác nhau, giá trị dung nhan cao, Lục Phương Đình chắc chắn là không cần mình rồi.
Tô Thê Thê im lặng nhìn, sau đó tiếp tục kế hoạch chạy trốn của mình, nàng quan thời gian đổi ca mỗi ngàu, và thời gian người mua hàng xuất nhập, phân tích tình hình xung quanh, lên kế hoạch cho mình, chỉ hành động một lần phải thành công, không thể sai lầm.
Trong lúc Tô Thê Thê lên kế hoạch bỏ trốn, sứ thần Yến quốc đến kinh thành Đại Sở, bái kiến Lục Phương Đình, trình lên quốc thư của tân hoàng Yến quốc cho Lục Phương Đình.
Đại ý vì muốn hai nước láng giềng có quan hệ hòa thuận tốt đẹp, hoàng đế Yến quốc nguyện ý cưới công chúa Đại Sở làm vợ, và sẽ mang chúa Yến quốc gả cho hoàng đế Đại Sở, để hai nước có quan hệ càng thêm chặt chẽ, hợp nhất để chống lại thế lực các quốc gia khác và lãnh thổ rộng lớn như Đại Tấn.
Đại Sở trước đó nội loạn, hiện tại cũng không tốt để chiến tranh lại, giao hảo với Yến quốc là chính sách tốt nhất.
Trong thư, tân hoàng Yến quốc còn nhắc đến Thanh Chỉ, nói thẳng khi còn làm con tin ở Đại Sở đã biết Thanh Chỉ, có ý với nàng, muốn được cưới Thanh Chỉ.
Lục Phương Đình xem xong, đây đối với Đại Sở trăm lợi mà không một hại, tân hoàng Yến quốc chỉ mới 18, cũng là long phượng nhân trung, có thể để ý tới Thanh Chỉ câm điếc, cũng là phúc của Thanh Chỉ.
Lục Phương Đình suy nghĩ một hồi gọi Thanh Chỉ đến, đem mọi chuyện nói với Thanh Chỉ.
"Tân hoàng Yến quốc có ý với ngươi, cố ý hướng ta cầu hôn ngươi, ý của ngươi như thế nào?" Lục Phương Đình ra hiệu bằng tay hỏi.
"Mọi thứ nghe tỷ tỷ an bài." Thanh Chỉ hành lễ ra hiệu với Lục Phương Đình.
"Được, cứ vậy đi, ta sẽ đáp lại sứ giả Yến quốc, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ." Lục Phương Đình vỗ vỗ Thanh Chỉ nói.
Thanh Chỉ rũ mắt không nói gì, nàng luôn nghe lời Lục Phương Đình, nhưng thành hôn, tuy nàng đồng ý nhưng cảm thấy có chút kỳ lạ, có chút khó chịu, nhưng không biết vì sao khó chịu.
Thành hôn là ở cùng người khác, vậy thì tiểu ngốc phải làm sao đây?
"Tỷ tỷ, ta muốn hỏi một chút đồ ngốc trước đây ở cùng chúng ta, đi đâu rồi?" Thanh Chỉ do dự một hồi mới hỏi Lục Phương Đình.
"Ta không biết, ngươi nói đồ ngốc là người nào?" Lục Phương Đình vốn không nhớ cũng không hiểu Thanh Chỉ nói ai.
"Chính là người đó, lúc ở Tĩnh Hư Quan chăm sóc rồi bị tỷ tỷ mang đi, có chút đần độn." Thanh Chỉ ra dấu hỏi.
"Cái này ta không nhớ rõ, để ta sai người hỏi giúp ngươi một chút, ngươi quay về chuẩn bị chờ gả đi a! Thanh Chỉ nhà ta lớn lên cũng phải thành hôn rồi." Lục Phương Đình nói.
Thanh Chỉ thấy không hỏi được gì, chỉ có thể lui, trong lòng còn đang nghĩ đến đồ ngốc từng ở với mình một thời gian, có chút lo lắng cho nàng, không biết nàng đi đâu, ngốc như vậy, không biết có ai chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ cho nàng không.
Lục Phương Đình cũng không nhớ chuyện của mình, muốn nghe ngóng hỏi thăm cũng khó khăn, liền phân phó người đi tìm manh mối cũng tìm rất chậm.
Thanh Chỉ có chút thất vọng, tâm tình không tốt, bị gả cũng thấy chán liền đi tìm Tô Thê Thê tâm sự.
Tô Thê Thê nhìn đôi mắt đơn thuần của Thanh Chỉ chỉ có u buồn, cũng không biết nàng xảy ra chuyện gì, chăm chú nhìn hành động của nàng, sau đó ra hiệu cho trấn an nàng, không biết nàng có hiểu hay không.
"Thanh Chỉ công chúa phải thành hôn, gả cho tân hoàng Yến quốc, Cơ Đạm, nghe nói gả qua thì sẽ được phong làm hoàng hậu." Tô Thê Thê hỏi mới biết được, tình hình của Thanh Chỉ.
Không lẽ, Thah Chỉ không muốn thành hôn, Lục Phương Đình ép nàng thành hôn?!
Lục Phương Đình, hay lắm, thì ra ngươi là người như vậy!
Tô Thê Thê hỏi thời gian thành hôn của Thanh Chỉ, là vào nửa tháng sau, thì ra tân hoàng