Hơn 2 canh giờ trước, Tô Thê Thê lén lên xe ngựa của Thanh Chỉ.
"Ta phải đi, ngươi đi không?" Tô Thê Thê ra hiệu hỏi Thanh Chỉ, cái này đơn giản nàng cũng biết, mấy ngày nay nàng và Thanh Chỉ hay giao lưu nên cũng biết một chút.
Nghĩ đến Thanh Chỉ bị Lục Phương Đình ép thành hồn, Tô Thê Thê liền tức giận, Thanh Chỉ là nữ hài tốt, lại xem như công cụ đi hòa thân, Lục Phương Đình hiện giờ thật tuyệt tình.
"Không được, vậy thì tỷ tỷ sẽ làm khó....!những người này sẽ chịu nạn...." Thanh Chỉ suy nghĩ một chút khổ sở nói.
Nàng muốn đi tìm đồ ngốc, nhưng mà, đồng ý với Lục Phương Đình rồi không thể không làm, nếu nàng trốn, có thể sẽ khiến những người đi theo bị liên lụy.
"Ngươi có người thích không? muốn ở cùng người đó? nếu có, thì đi mau, không cần oan uổng mình.
Cách vẫn có, ta giúp ngươi được." Tô Thê Thê ra hiệu nói.
Thanh Chỉ suy nghĩ, ngoại trừ Lục Phương Đình, người nàng muốn đi cùng nhất chính là đồ ngốc, nhưng đồ ngốc không thấy, không biết đi đâu rồi......
"Cách nào?" Thanh Chỉ ra hiệu hỏi.
"Ngươi hỏi xem ai đồng ý làm hoàng hậu, để cho nàng làm, hoàng đế Yến quốc sợ là chưa thấy qua ngươi, không nhận ra đâu." Tô Thê Thê nhìn Thanh Chỉ ra hiệu nói, nàng cũng không biết nội tình bên trong, chỉ có nhiệt tình muốn giúp Thanh Chỉ.
"Thật sao?" Thanh Chỉ kinh ngạc.
"Thật mà, ngươi đi đường đều mang khăn đội đầu, ai mà biết có đổi người hay không? Ta xem ti vi nhiều rồi, đều diễn như vậy." Tô Thê Thê ra hiệu không được, thì cố gắng biểu đạt đại khái như vậy.
"Vậy ngươi hỏi đi." Thanh Chỉ cắn môi, ra hiệu với Tô Thê Thê.
Nếu không liên lụy người khác, Thanh Chỉ cũng muốn đi, muốn đi tìm đồ ngốc.
"Được, ta hỏi giúp ngươi.
Hỏi mấy đại cung nữ của hồi môn trước, các nàng đưa theo ngươi để giúp ngươi cố sủng." Tô Thê Thê nói.
Tô Thê Thê gọi một cung nữ vào, thì thào bên tai nàng hỏi, cung nữ kinh ngạc cằm muốn rớt xuống, ban đầu chỉ muốn làm mỹ nhân bình thường, đủ thỏa mãn rồi, không ngờ còn được làm hoàng hậu, ai mà không đồng ý chứ, liền gật đầu.
Thanh Chỉ và cung nữ kia thay đồi đồ, mặc đồ đơn giản, nhân lúc đi đường nghỉ ngơi, im lặng bỏ trốn, liền đến Tĩnh Hư Quan.
Hai người lần đầu bỏ trốn, nên cũng sợ có người theo sau, một đường chạy đến Tĩnh Hư Quan mệt rã rời.
"Sao ngươi cũng mang nàng tới?" Chung Ly Diêu thấy hai người thì kinh sợ.
"Nàng đến Yến quốc là do bị ép buộc, ta hỏi nàng, nàng đi theo ta.
Sư phụ, làm sao đay? bây giờ đi đâu đây? Lục Phương Đình không đến Tĩnh Hư Quan chứ?" To Thê Thê hỏi.
"Gần đây ta muốn đến Kính đảo ở nước ngoài, trước kia từng đến một lần rồi, chỗ đó cũng có Tĩnh Hư Quan, có một số người nước ngoài, trước kia không để ý, đến khi ngươi tới học ta mới nghĩ đến, muốn đến đó xem một chút.
Mang một người cũng là mang, hai người cũng là mang, vậy thì cùng đi thôi." Cung Ly Diêu nói.
"Được, không ngờ ở đây còn có cơ hội thấy biển lớn, thật tốt quá!" Tô Thê Thê nghe Cung Ly Diêu nói thì hưng phấn.
Tô Thê Thê xem bản đồ, có thể nói là bản đồ Hải Kính đảo, kỳ thực thì giống như Đài Loan kiếp trước, là một chuỗi đảo nhỏ cách xa đại lục, chỗ đó tự thành một quốc gia, có một ít người ngoại quốc đi thuyền đến đó, giao lưu so với nội lục buôn bán tốt hơn.
Coi như đi thuyền ra ngoài đó nghỉ ngơi, nàng trước đây chưa từng đi qua.
Đến đó, nói không chừng có thể nhìn thấy các tỷ tỷ tóc vàng mắt xanh, không biết được cái phong tình gì.
"Sư phụ, Thanh Chỉ nói muốn tìm người, ta không biết, ngươi có biết hay không?" Tô Thê Thê không quên lời Thanh Chỉ nói, nếu các nàng ra nước ngoài, Thanh Chỉ muốn tìn người cũng không biết có tìm được không?
"Nàng muốn tìm ai?" Chung Ly Diêu hỏi.
"Thanh Chỉ không nói rõ tên, chỉ nói hình như đầu óc có chút vấn đề, ngốc a.
Nàng cũng không biết đi đâu?" Tô Thê Thê nói.
Cái tên Cơ Đạm cũng không thể nào múa tay quơ chân mà ra được.
"Ah, cái này a, sợ là đứa ngốc đó đi rồi.
Cái này phải hỏi Lục Phương Đình, trước đây nàng từng đến Tĩnh Hư Quan đón đi, ta cũng không biết." Chung Ly Diêu nghĩ một chút nói.
"Lục Phương Đình mất trí nhớ, Thanh Chỉ nói nàng cũng không biết." Tô Thê Thê nhíu mày.
"Vừa rồi ngươi không phải nói, Thanh Chỉ gả đến Yến quốc sao?" Chung Ly Diêu chợt nhớ ra cái gì hỏi Tô Thê Thê.
"Đúng vậy, đến cả gặp mặt cũng chưa gặp, sao mà gả? Thanh Chỉ đã có người thích rồi, đó chính là người nàng muốn tìm." Tô Thê Thê nói.
"Nếu nàng cũng không biết người ở chỗ nào, không biết tìm chỗ nào, vậy thì đi cùng chúng ta thôi.
Xem khắp nơi một chút, nói không chừng lại tìm được." Chung Ly Diêu liếc nhìn Thanh Chỉ nói.
"Được, ta đi nói với Thanh Chỉ một chút." Tô Thê Thê nói.
Thanh Chỉ cũng không biết đi đâu tìm, nghe Tô Thê Thê nói các nàng phải rời đi, liền đi theo.
Chung Ly Diêu đã chuẩn bị xe và đồ đạc xong, để hai người thay y phục, lên xe ngồi liền xuất phát.
Đường đi của các nàng là đến bờ biển trước, sau đó lên thuyền tới Hải Kính đảo.
Trong lúc Tô Thê Thê cách kinh thành càng lúc càng xa, thì Lục Phương Đình từ kinh thành Đại Sở cũng thúc ngựa chạy đuổi theo đội đưa dâu.
"Thanh Chỉ, nàng mượn người của ngươi trốn đi, mà không biết chút gì sao?" Lục Phương Đình túm mọi người kiểm tra một lần không phát hiện ra Tô Thê Thê, đến cả người giả làm Thanh Chỉ ngồi trong xe ngựa bị xốc khăn lên cũng hết hồn, Thanh Chỉ cũng đã đổi người rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì? còn không mau nói thật?" Lục Phương Đình tức giận nói.
Cung nữ kia cũng không ngờ Lục Phương Đình đuổi theo đến, sợ run rẩy, đem mọi chuyện nói ra.
Mấy cái này cũng không cho Lục Phương Đình chút manh mối nào, chỉ biết hai người đã bỏ đi.
Lục Phương Đình cho đội đưa dâu dừng lại, ở lại trạm dịch chờ lệnh, lần nữa tìm kiếm manh mối từ nơi Tô Thê Thê các nàng bỏ đi, nhưng mà lâu vậy rồi cũng không thấy gì.
Lục Phương Đình lúc đầu còn tức giận, từ từ trở nên hoảng hốt, sau đó bắt đầu sợ hãi.
Nghĩ đến cuộc sống sau này không còn tiểu yêu tinh kia nữa, Lục Phương Đình khó chịu muốn chết, đó là cảm giác đau đớn khi mất đi, nhưng vẫn còn chưa biết rõ tầm quan trọng của nàng, nhưng nàng đi rồi, sẽ không còn được gặp lại nữa, cảm giác như muốn giết nàng thực sự khó chịu.
Lục Phương Đình về kinh thành, liền cho người khắp nơi tìm kiếm, dán giấy tím người, treo tiền thưởng lớn.
Làm hết thảy, Lục