Cơ Đạm đem những điều mình biết nói cho Lục Phương Đình, Lục Phương Đình ngã ngồi trên long ỷ.
Lời Tô Thê Thê nói, Cơ Đạm đã làm chứng một phần, đều là thật, nàng lúc gần đi, còn dặn dò nhiều điều như vậy, nàng còn cho rằng là nàng diễn, nàng nhất định biết mình phải đi nên mới nói vậy.
Nàng chỉ cho rằng Tô Thê Thê nói để diễn thôi, nàng chỉ nhìn với độ lừa dối để lấy lòng nàng, chưa từng nghĩ đến trên đời này thực sự có người đối với mình tốt như vậy, thật sự yêu mình như vậy.
Nàng từng như Tô Thê Thê nói, thích nàng, thậm chí vì nàng là tóc bạc trắng.
Với tính cách của nàng, nếu không phải đôi bên thật lòng, nàng làm sao sẽ đáp lại chân tình?
Nàng quên mất chuyện của các nàng, còn muốn phủ định chuyện các nàng đã có.
Tô Thê Thê đã kể cho nàng nghe hết, nhưng nàng không tin.
Tô Thê Thê từng nói yêu nàng nhất, bây giờ nàng lại bỏ đi mất, nhất định là do mình tổn thương nàng quá nhiều.
Nàng đã làm gì? nàng xem nàng như món đồ chơi đùa giỡn, nhục nhã nàng nói những lời tổn thương nàng, không chút thương tiếc nàng, lần nào cũng làm nàng không không ngừng.....
Lục Phương Đình chỉ nghĩ lại thôi, đã muốn băm mình thành nhiều mảnh rồi.
Lục Phương Đình càng nghĩ càng đau khổ, thở không nổi.
Tâm tình này tựa như lâu rồi mới bộc phát, khiến Lục Phương Đình ôm ngực đau đớn khó chịu.
Lục Phương Đình còn chưa nhớ hết, tâm tình lại chủ đạo cơ thể trước.
"Lục Phương Đình, ngươi nhớ ra cái gì rồi? các nàng đã đi đâu chứ?" Cơ Đạm nói xong, lo lắng nhìn Lục Phương Đình hỏi.
Đúng là ô long phá mà, nàng chờ tiểu câm điếc lâu rồi, vội đến độ hận không thể mọc cánh bay đến đón người, hôm nay lại bị Lục Phương Đình mất trí nhớ làm chạy mất.
Đây là chuyện gì vậy a?
"Đến Tĩnh Hư Quan xem trước đi, tìm Chung Ly Diêu!" Lục Phương Đình hít sâu một hơi nói, đây là chỗ xuát hiện trong đầu nàng, tên một người.
Chung Ly Diêu trước đó có đi tìm Lục Phương Đình, nhưng mà kho đó Lục Phương Đình bận rộn, không có triệu kiến Chung Ly Diêu, nàng cũng không nhớ đến Chung Ly Diêu, cho nên không nhớ Chung Ly Diêu là ai? chỉ tùy tiện đuổi Chung Ly Diêu đi.
Vì như vậy, Chung Ly Diêu mới phát hiện thấy lạ, tìm cách nhờ Thanh Chỉ truyền tin.
"Vậy mau lên!" Cơ Đạm nói, trước kia nàng từng được Thanh Chỉ mang đến Tĩnh Hư Quan ở ít ngày, đối với Tĩnh Hư Quan có ấn tượng.
Lục Phương Đình đổi thường phục cùng Cơ Đạm đến Tĩnh Hư Quan.
Tĩnh Hư Quan chỉ cho nữ tử vào, mà hai người cũng là nữ tử, người ở Tĩnh Hư Quan nhận biết nam nữ rất tốt, các nàng nộp bạc nuôi dưỡng xong thì được đi vào.
Các nàng muốn tìm Chung Ly Diêu, Chung Ly Diêu cũng đã đi rồi, hỏi người trong Tĩnh Hư Quan, mới biết được các nàng đã đi hơn 10 ngày rồi.
"Xin hỏi vị thí chủ này là họ Lục?" có một nữ quan thấy các nàng đi đến thì hỏi.
"Là tại hạ học Lục, không biết có chuyện gì? ngươi biết Chung Ly tiên sinh đi đâu không?" Lục Phương Đình vội hỏi.
"Chung Ly tiên sinh lúc gần đi đem phong thư giao cho ta, nhờ ta giao lại cho Lục thi chủ." nữ quan lấy ra một phong thư đưa cho Lục Phương Đình nói.
"Đa tạ!" Lục Phương Đình cảm ơn xong thì mở ra xem.
"Phương Đình, bây giờ ngươi quyền cao chức trọng, không ai dám trêu chọc, lệ khí quá nặng, đa nghi quá nặng.
Ta biết ngươi không nhớ rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng không muốn, mặc kệ khi nào cũng sẽ không làm, ngươi tự lo đi.
Thê Thê đi theo ta rồi, các ngươi cũng nên xa nhau một thời gian, cũng không phải chuyện xấu.
Ta sẽ bảo vệ tốt cho nàng, nàng cũng sẽ không bị người bắt nạt.
Tiểu câm điếc Thanh Chỉ cũng đi với chúng ta, nen cho nàng xem mặt tốt xã hội bên ngoài, các ngươi không cần lo lắng quá.
Qua một đoạn thời gian, ta sẽ gửi thư về, báo bình an.
Nếu như cá ngươi thực sự muốn tìm nàng về, thì hãy làm vài chuyện xem ta có vui vẻ hay không đã.
Không cần đi khắp nơi tìm người, hao tài tốn của, chúng ta đến quốc gia khác, ở Đại Sở và Yến quốc các ngươi cũng không tìm được đâu."
Chung Ly Diêu viết vài trang, đằng sau là chuyện mà nàng muốn làm.
Góp tiền công đức cho Tĩnh Hư Quan là chuyện quan trọng đầu tiên, đồng thời Chung Ly Diêu còn dựa vào Tĩnh Hư Quan biết ra nữ nhân học, mở lớp công học cho nữ tử, cho nữ tử tham gia khoa hảo, sửa lại luật pháp bất bình đẳng, khiến luật pháp tạo thêm cơ hội cho nữ tử.
Những cái này, các nàng đều là hoàng đế có thể làm được.
Lục Phương Đình và Cơ Đạm đều là nữ tử, đối với những chuyện này không hề ghét bỏ, thực tế các nàng cũng kế hoạch này, nhưng lai không có hệ thống như Chung Ly Diêu thôi.
"Nữ nhân kia, sao lại như vậy? đây không phải là vơ vét tài sản sao? nàng chắc chắn biết Thanh Chỉ thương ta, còn muốn mang Thanh Chỉ đi!" Cơ Đam xem thư xong cũng rất tức giận.
"Không phải nàng nói sẽ gửi thư về định kỳ sao? chúng ta theo đường gửi thư của nàng, tìm đến nơi gửi rồi đuổi theo.
Hiện tại chỉ có thể phái người tìm trước, các nàng nổi bật như vậy ai mà không thấy chứ? có người cung cấp manh mối thì dọc đường đi đuổi theo luôn." Cơ Đạm nhìn Lục Phương Đình đang nói.
"Trước góp tiền nuôi dưỡng cho Tĩnh Hư Quan đi.
Gửi thư đến không biết bao lâu, chờ chúng ta có thư rồi, cũng không biết gửi từ nơi kia hết bao lâu rồi....!có thể tìm được chỗ đó sao? các nàng đi nước ngoài, xung quanh trừ Đại Tấn ra, thì chính là Việt quốc kề biển, Cửu di các nơi khác, chúng ta có thể mang binh phái đến tìm, ta sẽ cho người để ý, nhưng mà việc nàng nói vẫn phải làm."
Lục gia có người nằm vùng ở nhiều quốc gia, có thể âm thầm tìm kiếm, nhưng mà cái này cần nhiều thời gian, nếu các nàng muốn trốn,