Lục Phương Đình ngước mắt nhìn Tô Thê Thê, Tô Thê Thê nghiêm mặt không chút thay đổi.
"Thê Thê, xin lỗi, ta làm tổn thương ngươi, trước đó là ta quá khốn nạn, hiện tại ta nghĩ đến, đều cảm thấy đáng chết.
Thê Thê, đừng mặc kệ ta mà...." Lục Phương Đình tiến lên một bước nói, muốn chạm vào Tô Thê Thê, nhưng Tô Thê Thê lại lùi về sau một bước, cầm thước mộc trên tay nhìn Lục Phương Đình, dường như muốn dùng thước mộc phòng thân.
"Nếu may quần áo thì chỉ cần xem y phục, nếu không xem thì đi đi, chỗ này là Tĩnh Hư Quan." Tô Thê Thê lãnh đạm nói.
Lục Phương Đình muốn ôm chặt Tô Thê Thê, thấy Tô Thê Thê như vậy, lại nhớ đến lúc trước chuyện mình đã làm với Tô Thê Thê, mỗi lần Tô Thê Thê thấy mình đều lui về sau, là vì sợ nàng.
Hiện tại nàng cũng không dám tiến lên, làm bất cứ chuyện gì khiến Tô Thê Thê cảm thấy bất an về nàng.
"Thê Thê, ngươi còn yêu ta đúng không? nếu không, sao những y phục này đều là số đo của ta?" Lục Phương Đình không tiến lên mà nhìn y phục hỏi.
"Ah, nghĩ nhiều rồi, có nhiều số đo mà, ngươi có chọn hay không?" Tô Thê Thê sửng sốt nói.
Lúc may đồ là Tô Thê Thê tự mình làm, người mẫu trong lòng vẫn là Lục Phương Đình, không tự chủ được cứ dựa theo vóc người Lục Phương Đình làm rất nhiều.
"Được, ta chọn bộ này, mỗi mẫu ta chọn một bộ.
Ta muốn bao toàn bộ thời gian của ngươi." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói.
"Xin lỗi, ngươi chỉ có thể chọn hai bộ." Tô Thê Thê nói.
"Không phải ngươi buôn bán sao? còn sợ bán được nhiều à?" Lục Phương Đình hỏi.
"Đây là việc buôn bán của ta, ta làm chủ, ta không thể cứ hướng theo một khách được, như vậy không ý nghĩa gì, có nhiều tiền đúng không? có thể quyên góp cho Tĩnh Hư Quan!" Tô Thê Thê nói, đối với chuyện Lục Phương Đình muốn nạp phi tử, Tô Thê Thê vẫn còn oán niệm rất lớn.
Như lời Chung Ly Diêu, cho dù không có suy nghĩ, dù mất hết ký ức, cũng không thể thay đổi nguyên tắc được, và bản chất Lục Phương Đình vẫn còn cái tư thưởng năm thê bảy thiếp.
"Ta chọn bộ này." Lục Phương Đình im lặng một hồi, rồi chọn bộ phức tạp nhất, thủ công phiền phức, cắt ghép nhiều, từ nội y đến giày, mũ, cả một bộ.
"Ta cần số đo của ngươi, để ghi lại, ngươi cần phối hợp với ta, cởi áo khoác ra." Tô Thê Thê làm việc nói.
Lục Phương Đình cởi áo khoác trước mặt Tô Thê Thê, bên trong có siết ngực cũng tự giác cởi ra.
Tô Thê Thê nhìn thấy liền đỏ mặt vì xấu hổ, không ngờ cởi hết!
Nhất định phải cứng rắn không thể bị dụ dỗ, Tô Thê Thê cắn môi, im lặng cầm thước đo.
Đo xong, ghi số liệu xuống, nhìn ba vòng Lục Phương Đihf thay đổi, ngực không nhỏ, eo lại nhỏ, đo ba vòng vẫn là Lục Phương Đình kinh diễm nhất.
"Được rồi, đặt cọc trước 500 lượng, 10 ngày sau đến lấy." Tô Thê Thê trấn định nói.
"Tên?" Lục Phương Đình thanh toán tiền đặt cọc, Tô Thê Thê hỏi họ tên nàng.
"Lục Phương Đình, nhân sĩ Đại Sở." Lục Phương Đình mặc quần áo đàng hoàng, nhìn Tô Thê Thê trả lời, Tô Thê Thê ghi tên nàng xuống, sau đó đóng dấu, đưa tờ giấy cho Lục Phương Đình.
"Lần sau đến lấy, cầm cái này tới làm bằng chứng, đi thong thả không tiễn." Tô Thê Thê nói.
Lục Phương Đình chưa từng thấy qua Tô Thê Thê nghiêm túc lãnh đạm như vậy, tựa cây bông hồng xinh đẹp lạnh lùng, có gai khiến người ta động lòng.
"Nếu ngươi không đi, ta sẽ kêu người." Tô Thê Thê thấy Lục Phương Đình còn đứng đó, tức giận nói.
"Xin lỗi, ta đi ngay." Lục Phương Đình nói rồi, xoay người ra ngoài trước, chuẩn bị đi hỏi Thanh Chỉ một chút, tình hình của các nàng trong khoảng thời gian này, xem thế nào, để có thể gặp mặt Tô Thê Thê được nhiều hơn.
Lục Phương Đình vừa đi, Tô Thê Thê liền đóng cửa, nhìn lén qua khe cửa.
Thấy Lục Phương Đình đi xa, mới ngồi lại bàn, tay chống cằm đờ ra.
Lục Phương Đình nhanh như vậy đã tìm đến nàng, trong lòng Tô Thê Thê cũng kích động, thấy Lục Phương Đình đầy phong trần, lại gầy đi nhiều, nàng cũng đau lòng.
Nhưng mà, trong lòng Tô Thê Thê vẫn còn vài thứ khó bỏ được, dù ai bị lăng ngược nhiều ngày, bị nhục nhã, bị nhốt giam, cũng không thể dễ dàng hàn gắn lại quan hệ được, còn phải cười làm như không có chuyện gì.
Nàng không biết, nàng muốn Lục Phương Đình phải làm gì thì mới tha thứ được, trong lòng nghẹn lại, mặt lạnh cũng là phát tiết với Lục Phương Đình.
Nhìn Lục Phương Đình đi, nàng lại luyến tiecsw, Tô Thê Thê che mặt lại, lắc đầu, phát điên một hồi, tìm vải bắt đầu dựa theo thứ tự trước sau là làm, không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Bên kia, Thanh Chỉ mang Cơ Đạm đến chỗ ở của mình, Cơ Đạm bế Thanh Chỉ xuống ngay.
"Ta rất nhớ ngươi, vội đến cưới ngươi, chờ ngươi lâu rồi, lại biết được ngươi bỏ đi.
Ngươi biết ta vội bao nhiêu a." vào phòng, Cơ Đạm ra hiệu nói với Thanh Chỉ.
"Ta biết, là ta sai." Thanh Chỉ vuốt tóc Cơ Đạm trấn an.
Cơ Đạm nhìn Thanh Chỉ, hồi lâu, Thanh Chỉ vẫn dùng dáng vẻ tỷ tỷ trước kia nhìn nàng, khi đó nàng chỉ là đồ ngốc được nhặt về nuôi.
"Ngươi yên ta, muốn ở cùng ta, đúng không?" Cơ Đạm hỏi.
"Đúng."