"Tiêu cục Hải Kính là tiêu cục lớn nhất Kính đảo này, thực lực cũng rất mạnh, rất có uy tín." Lục Phương Đình thấy Tô Thê Thê do dự liền nói.
"Mời ngươi cũng được, nhưng mà, ta có điều kiện..." Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói vậy thì ngẩng đầu nói, tiêu cục lớn nhất Kính đảo này đã bị Lục Phương Đình mua rồi, nếu muốn khống chế những tiêu cục khác thì dễ như trở bàn tay, dù sao cũng không bỏ được.
Tô Thê Thê đối với Lục Phương Đình dù sao cũng không phải là không còn tình cảm gì, có một số thứ đã sớm không thể cắt bỏ được, nếu cần phải đối mặt rõ ràng, nàng muốn xem rốt cuộc Lục Phương Đình có bao nhiêu quyết tâm, bao nhiêu thành tâm, các nàng còn có thể ở cùng nhau không?
"Điều kiện gì?" Lục Phương Đình hỏi.
"Thứ nhất, đứng cách ta 1 mét, khi nào ta cho đến gần mới được đến gần.
Thứ hai, trong thời gian ta thuê mướn thì phải nghe theo lệnh của ta, nếu không nghe ta có quyền đuổi việc.
Thứ ba, ta lúc nào cũng có quyền đuổi việc ngươi.
Thứ tư, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ có quyền thêm điều kiện.
Mấy cái này nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không ép, có thể đi ngay." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình nói.
"Ta đồng ý!" Lục Phương Đình không chút do dự nói.
"Vậy chúng ta viết giấy chứng nhận đồng ý đi." Tô Thê Thê nói.
Lục Phương Đình dĩ nhiên không có ý kiến, cho người cầm giấy bút và mực đến, viết xuống rồi điểm chỉ lên.
Tô Thê Thê thuê năm người, Lục Phương Đình lợi dụng chức vụ tự thêm mình vào, đi theo Tô Thê Thê.
Cửa hàng của Tô Thê Thê đã được sửa xong, chuẩn bị trước sau cũng hoàn thành.
Chỗ thuê có phía trước để bán hàng, phía sau có thể ở được, Tô Thê Thê thuê thêm vài nữ công làm y phục giúp mình, mỗi ngày nàng đều bận rộn, sáng tạo đủ loại y phục trưng bày trước cửa hàng.
Lúc Tô Thê Thê bận rộn, thì cho Lục Phương Đình ra ngoài.
Lục Phương Đình cũng chỉ có thể ra ngoài, hiện tại nàng phải nghe lời Tô Thê Thê nói, quý trọng từng cơ hội không dễ có để được bên cạnh Tô Thê Thê.
Mỗi ngày Tô Thê Thê ở trong cửa hàng còn phài tiếp đón vài nữ tử nước ngoài, bọn họ cũng có quen biết với Tô Thê Thê, vốn cũng phóng khoáng, nên hành vi tiếp xúc với Tô Thê Thê cũng sẽ thân mật.
Mỗi ngày Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê cùng nữ nhân khác nói cười, tâm đau như rỉ máu, nhưng khi Tô Thê Thê nhìn thì mặt không đổi sắc.
Ban đầu Lục Phương Đình nghe không hiểu những gì mấy nữ nhân kia nói với Tô Thê Thê, về sau nàng tìm người học bù, biết được một chút, coi như miễn cưỡng cũng nghe hiểu được.
"Seven Young thân mến....."
"Seven Young bảo bối của tôi....."
"Tôi thích bạn, tôi rất thích bạn....."
Mới vừa học được một chút, Lục Phương Đình phát hiện các nàng nói những từ này rất nhiều, Lục Phương Đình tai thính nên ở ngoài phòng đều nghe được hết.
Mấy nữ nhân kia nói với Tô Thê Thê như vậy, Tô Thê Thê còn để các nàng ôm hôn, còn nói chuyện xem mọi thứ như là bình thường.
Sắc mặt Lục Phương Đình trắng bệch, chỉ cảm thấy trời đất đen thui.
Tô Thê Thê tiễn mấy nữ nhân muốn may đồ xong, lúc vào phòng thì bị kéo tay giữ lại.
"Thê Thê, ngươi thích mấy nữ nhân kia sao?" Lục Phương Đình chua chát hỏi.
"Đương nhiên thích." Tô Thê Thê nói, họ đưa tiền cho nàng, vóc người lại đẹp dễ nhìn, có gì mà chán ghét chứ?
"Không phải ngươi nói, cả đời nhất sinh nhất thế sao?" Lục Phương Đình dừng lại mở miệng hỏi.
"Lúc trước là ta nói, hiện tại ta cảm thấy nên tìm cho mình thêm chút vui vẻ.
Không thể vì một cái cây mà bỏ cả cánh rừng được? bác ái đối nhân xử thế cũng đâu có tệ.....!ngươi nói ta nói có đúng không?" Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói thì trừng mắt nhìn.
Người nước ngoài mở miệng ngậm miệng đều nói love dễ dàng, lúc vui vẻ thì sẽ càng phóng đại hơn, Lục Phương Đình xem ra chỉ học được một chút bề ngoài, Tô Thê Thê cũng không giải thích với Lục Phương Đình, không biết vì sao lại nói như vậy, thấy mặt Lục Phương Đình biến sắc đen thui, trong lòng cũng khó chịu, nhưng vẫn phải giả vờ như không có gì.
"Được rồi, trong tiệm thiếu người mẫu, để ngươi làm trước đi.
Đi thay đồ thôi." Tô Thê Thê vào phòng lại nói một câu.
Lục Phương Đình không nói gì, chỉ đi theo Tô Thê Thê vào trong.
Tô Thê Thê cầm quần áo đến, để Lục Phương Đình thay ra.
Tô Thê Thê chỉ giúp nàng chỉnh lại quần áo, dây lưng.
Lục Phương Đình mặc một bộ váy áo Âu phục hoa lệ, lót nền áo là màu lam, còn thêu hoa, thiết kế kiểu bánh kem hai tầng, thêm chút ren vào, váy được làm phồng lên, làn váy cũng rất lớn, tay áo cũng phồng, chỗ cánh tay cột chặt còn thêm viền hoa, tay mang bao tay ren tinh xảo, đầu đội mũ lông chim, tay cầm cái quạt màu hồng, lộ ra vẻ xinh đẹp cổ điển.
Tô Thê Thê biết Lục Phương Đình mặc vào hiệu quả sẽ rất tốt, thấy nàng mặc như vậy, cũng kinh diễm một hồi, rũ mắt không dám làm gì sợ bị lộ vẻ mê mặc.
"Làm người mẫu thì phải đứng trước cửa cho người ta xem, hơn nữa còn phải luôn mỉm cười.
Mặt người hiện tại không được tốt, sẽ dọa khách sợ chạy hết." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình nói.
Lục Phương Đình sao mà cười nổi, nhưng mà, Tô Thê Thê muốn nàng cười, nàng có khóc cũng phải cười.
"Cười như vậy quá miễn cưỡng, phải cười bằng nội tâm." Tô Thê Thê xem Lục Phương Đình cười thử liền nói.
Lục Phương Đình nhớ lại, trước kia Tô Thê Thê còn khóc cầu xin mình tha thứ, nàng còn không đủ thỏa mãn ép nàng diễn đủ kiểu, bây giờ Tô Thê Thê chỉ muốn nàng cười mà thôi.....
Lục Phương Đình điều chỉnh tốt, rồi mới cười, có chút tự nhiên một chút.
"Được, cứ vậy đi, giờ theo ta ra ngoài, phải giữ nguyên như vậy." Tô Thê Thê nói xong ra ngoài, Lục Phương Đình kéo váy theo sau.
Tô Thê Thê chắp tay có chút run rẩy, nàng làm vậy mà Lục Phương Đình cũng chịu được.
Tô Thê Thê dẫn Lục Phương Đình ra ngoài, để Lục Phương Đình đứng đúng tư thế, mặt mỉm cười ở trước cửa hàng bất động, lập tức hấp dẫn nhiều người đến xem.
Chưởng quỹ nghe theo Tô Thê Thê giao đến giới thiệu với mọi người, mời chào khách đến.
Tô Thê Thê im lặng ở sau cửa