Nói thật ra, bản thân Bàng Mục tính tình hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, mấy năm nay sau khi lui ra từ chiến trường, những nữ tử tiếp xúc nhiều nhất cũng là mẹ ruột, tức phụ, thậm chí là đệ muội Bạch Ninh, đều những nữ tử tiêu sái, hành sự không thua nam nhi, thật sự hiếm khi phải đối phó với loại nữ nhân nhu nhược, động một chút là quỳ xuống, khóc nỉ non như thế này.
Hắn kiên nhẫn nghe nửa ngày, thật vất vả mới nghe xong, sau đó ném cho Phương Hưng một ánh mắt.
Bộ đầu Phương Hưng lập tức ngầm hiểu, nói với phụ nhân kia: “Vị phu nhân này, đã nhiều ngày nay, bên trong thành đang bận việc diễn luyện, 5 ngày trước đã dán bố cáo, trừ đại án tổn hại đến mạng người, còn lại tất cả chờ sau khi xong việc diễn luyện mới xử lý. Huống chi chúng ta thật sự không thấy có người báo án. Không biết trượng phu ngươi muốn báo án gì, có khẩn cấp hay không?”
Phụ nhân kia chỉ là nữ tắc nhân gia bình thường, ngày thường cửa lớn không ra, hôm nay có đủ dũng khí để đến nha môn, còn đâu can đảm để trả lời? Giờ phút này vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng lên, nghe vậy, hai hàng nước mắt rơi xuống, trước khóc thút thít, nghẹn ngào một hồi.
Bàng Mục không khỏi gãi gãi đầu, bất an xê dịch mông, thầm nghĩ nam nhân của ngươi tìm không ra còn khóc cái gì, nói rõ sự tình ngọn nguồn không tốt sao?
Một nữ khổ chủ bụm mặt khóc, một đám đại nam nhân đều bó tay không có biện pháp, vẫn là Yến Kiêu tự mình đi ra, trước dìu phụ nhân kia vào phòng trong trấn an một hồi, sau đó mới tuần tự hỏi từng thứ một.
Mọi người bên ngoài đồng thời thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ như thế xem ra, trong nha môn có nữ nhân cũng không tính là chuyện xấu……
Qua thời gian chừng một nén nhang, Yến Kiêu không phụ sự mong đợi của mọi người, kể lại: “Cha chồng của nàng bị lừa nên ngất xỉu, trượng phu sáng sớm liền ra ngoài báo án, nàng ở nhà sắc thuốc, chờ mãi không thấy có tin tức, sai người đi cũng không tìm thấy, trong lòng bất an, cho nên tự mình đi tìm.”
Phụ nhân kia chừng 40 tuổi, cha chồng cũng phải gần 60 tuổi, lão nhân tuổi này tức giận công tâm đến mức ngất xỉu không phải là việc nhỏ, Bàng Mục nghiêm túc hơn, hỏi thân phận của người đó.
“Nàng nói nhà mẹ đẻ họ Triệu, trượng phu là chưởng quầy của Duyên Hương lâu ở thành bắc,” Yến Kiêu bất đắc dĩ nói, “Ta vốn muốn hỏi chi tiết, nhưng nàng ngày thường cũng không dám ra bên ngoài, nghiễm nhiên không biết. Đúng lúc này công công ngã, trượng phu lại không rõ, trong nhà còn hai đứa nhỏ, đã là rối loạn, không nói được gì, chỉ lo khóc nỉ non, trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc đã hỏi được.”
Mọi người té xỉu.
Nguyên cáo không nói cái gì, bọn họ cho dù muốn tra án cũng hữu tâm vô lực.
“Duyên Hương lâu thuộc hạ thật ra có biết,” Đỗ Khuê chủ động lên tiếng nói, “Chưởng quầy tuổi tác tuy không lớn, nhưng làm người phúc hậu trượng nghĩa, món ăn ở lâu cũng rất nhiều lại lạ, thường xuyên đổi mới, sinh ý không tồi. Nếu thuộc hạ nhớ không lầm, chưởng quầy kia họ Yến tên Thanh, năm nay 44 tuổi.”
“Yến Thanh?” Yến Kiêu theo bản năng nhẩm lại, cùng lúc đó, trong đầu điên cuồng hiện ra thân ảnh của một mỹ nam xuất chúng “Môi đỏ như tô son, con ngươi như điểm sơn, mặt tựa ngọc, eo nhỏ rắn chắc”.
Tuấn Ninh phủ này là tình huống như nào? Trước có Trùng Tiêu lâu, sau có Yến Thanh, nghe rất giang hồ a.
Đỗ Khuê đầu tiên là sửng sốt, sau đó mơ hồ đoán được ý tứ của Yến Kiêu, vội giải thích: “Chẳng lẽ là cố nhân của Yến đại nhân? Tên của hắn Yến trong chim én, Thanh trong thanh thủy.”
A, hứng thú của Yến Kiêu tức khắc tắt mất ba phần, nhưng đáy lòng vẫn ẩn ẩn có chút chờ mong.
Lại nói từ lúc biết Nhậm Trạch về sau, nàng đã không thấy qua mỹ nhân mới mẻ, ai.
Khi mọi người đang thương nghị đối sách tiếp theo, thấy Tề Viễn sải bước dẫn người tiến vào, “Đại nhân, thuộc hạ bắt được một người có bộ dạng khả nghi, thỉnh đại nhân xử lý.”
Đám cấp dưới kia còn đang cảm khái, khó trách thời điểm diễn luyện cảm thấy người này phản ứng vô cùng tự nhiên, giống như thật, còn thổn thức đại nhân nhà mình làm việc quá đáng tin, cũng không biết tìm được nhân tài diễn xuất từ chỗ nào ……
Lời hắn còn chưa dứt, Triệu thị từ trong phòng chạy ra, phát ra một tiếng kinh hô, nước mắt trào ra.
“Tướng công, tướng công là chàng sao?”
Tướng công?
Mọi người nhất trí nhìn theo hướng nàng chạy, đập vào mắt là một nam nhân mập mạp, đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch, mặt xám mày tro, mặt đầy mồ hôi.
Đỗ Khuê cũng nói: “Yến chưởng quầy!”
Bảy phần may mắn còn lại trong lòng Yến Kiêu nháy mắt sụp đổ, ầm ầm tan vỡ vụn thành mảnh nhỏ, muốn đứng cũng không đứng được.
“…… Nga.”
Quả nhiên Yến Thanh này không phải Yến Thanh kia, nếu Yến Thanh kia là tiểu Ất ca, nhìn hình thể người đến như thế nào cũng là…… Đại Ất ca!
Bên kia mới vừa tách ra nửa ngày, phu thê nhận nhau cũng có chút cảm động, Yến Kiêu mặt không biểu tình quan sát một lát, đột nhiên phát hiện Yến Thanh này chính là người ở đêm trung thu, nàng cùng Bàng Mục trong lúc vô ý gặp nam tử trung niên kia đuổi theo cha ở trên cầu.
Tiền căn hậu quả nháy mắt xâu thành chuỗi ở trong đầu, Yến Kiêu theo bản năng quay đầu liếc mắt nhìn Bàng Mục, phát hiện đối phương cũng đang nhìn sang, ánh mắt sáng tỏ.
Nói đến như thế, nàng ho khan một tiếng, đánh gãy tiếng thủ thỉ của Triệu thị cùng Yến Thanh, lớn tiếng nói: “Triệu thị vừa nói cha chồng bị lừa nên ngất, Yến Thanh, phụ thân ngươi mua đồ cổ giả sao? Còn bị lừa mất số tiền khổng lồ?”
Ngày đó, thông qua cuộc tranh cãi của phụ tử Yến Thanh cũng biết trong nhà không thiếu tiền bạc, hơn nữa lão gia tử trong thời gian vừa qua bị người ta lừa tiền, Yến Thanh kia không thèm để ý, có thể thấy được hai người bọn họ đã quen tiêu xài phung phí, năm ba trăm lượng chưa chắc để ở trong lòng. Mà hiện giờ lại vội vã đến báo quan, không cần đoán cũng biết, bọn họ chắc chắn mất một số tiền rất lớn.
Phu thê hai người cả kinh, trăm miệng một lời: “Đại nhân cũng biết?”
Ngày đó Yến Kiêu cùng Bàng Mục đều đeo mặt nạ, càng không chủ động nói ra thân phận, cho nên Yến Thanh cũng không nhận ra bọn họ.
Yến Kiêu liếc mắt nhìn Bàng Mục, đối phương nhẹ nhàng gật gật đầu, lại thu hồi ánh mắt về phía Yến Thanh, “Hiện giờ đại nhân ở ngay trước mắt, ngươi cứ nói đi.”
Thấy hắn cả người chật vật, cũng biết buổi sáng tuyệt đối không có khả năng trải qua chuyện vui sướng gì, vẫn là đừng hỏi để tiết kiệm thời gian.
Yến Thanh liên tục gật đầu, trước bảo nương tử nhà mình đứng sang một bên, sau đó lấy tay áo nhanh chóng lau mặt sạch sẽ, lại giơ tay bẻ bẻ búi tóc lỏng lẻo ra sau, lúc này mới trịnh trọng quỳ xuống.
“Thảo dân Yến Thanh, biết rõ hôm nay trong thành có diễn luyện, nhưng, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, thảo dân cũng là bất đắc dĩ, xin đại nhân thứ tội.”
Lão cha tức giận đến mức ngất xỉu được người báo lại, hắn vừa xấu hổ vừa tức giận, lại sợ, huống hồ người buôn bán càng rõ ràng hơn, phàm là đề cập đến tiền bạc, báo án càng sớm càng tốt, bằng không chờ một hai năm, bạc bị chúng tiêu hết sạch sẽ, cho dù bắt được kẻ đầu sỏ gây tội cũng có ích lợi gì?
“Được rồi, chuyện này nói sau,” Bàng Mục nghe nữ nhân kia khóc nửa ngày, cuối cùng đợi đến lúc gặp chính chủ, cũng không muốn nói chuyện ngoài lề với hắn, “Ngươi mau kể lại chi tiết đầu đuôi sự tình.”
“Vâng.” Yến Thanh dập đầu một cái, hít sâu