Yến lão cha tuy nhất thời ngất đi, nhưng ngày thường giữ gìn sức khỏe, thân thể mười phần khoẻ mạnh, sau khi châm cứu, uống thuốc, bệnh trạng đã giảm bớt rất nhiều, nghe nói đích thân Tri phủ đại nhân muốn hỏi chuyện, không nói hai lời đã kêu người khiêng đến đây.
Cách lần gặp ngẫu nhiên trên cầu thời gian mới được nửa tháng, nhưng Yến lão cha đã tiều tụy đến mức tàn nhẫn, thoạt nhìn như già đi sáu bảy tuổi, có thể thấy được đã gặp đả kích to lớn.
Niệm tình hắn tuổi già sức yếu, lại mới gặp kiếp nạn, hai chân già nua còn có chút phát run, Bàng Mục đặc biệt cho phép hắn ngồi trả lời.
Yến lão cha chối từ, run rẩy nói tạ, vừa muốn mở miệng đã cảm thấy có một cỗ hỏa khí công tâm dâng lên, vội lấy ra viên thuốc do đại phu kê, ấn một viên xuống dưới lưỡi, lúc này mới chậm rãi thở đều.
“Việc này phải nói từ một năm trước,” hai tay Yến lão cha nắm chặt đặt trên đầu gối thở dài, “Khuyển tử bận việc làm ăn, ba tôn nhi đứa đã thành gia thì chăm lo nhà cửa, đứa cần đi học thì đi học, thảo dân một chữ cũng không biết, thật sự không biết nói chuyện, ở nhà cũng không có việc gì làm, nên cũng học người ngoài chơi chim, dần dần quen biết thêm một ít người, cuộc sống cũng có chút tư vị.”
Yến Kiêu sợ hắn không chịu đựng nổi, vội vàng cười nói: “Đây chẳng phải là phúc khí của ngài sao? Nhi tử có năng lực, con dâu hiếu thuận như vậy.
Quả nhiên sắc mặt Yến lão cha cũng hồng nhuận, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng , trước tiên chắp tay thi lễ với Yến Kiêu, “Thừa lời cát ngôn của ngài, thảo dân cũng không phải Vương bà bán dưa, nhưng đứa con trai, con dâu này của ta thật sự rất có năng lực lại hoà thuận, phàm là thức ăn ngon đồ tốt, bọn chúng không dùng, mà mang đến cho ta bồi bổ cái thân thể chôn nửa người dưới đất này trước.”
Yến Thanh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Hiếu thuận cha mẹ thiên kinh địa nghĩa*, thật sự không có gì đáng khen. Cha, ngài chớ có nhiều lời nữa, nói chính sự mới quan trọng.”
*: cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.
Bàng Mục cười cười.
Yến lão cha cũng cười theo, nói: “Khoảng chừng sương nguyệt* năm trước, thảo dân theo người ta tham gia một hội, thưởng chút hoa điểu trùng cá, tình cờ gặp được vị Như Ý tiên sinh kia. Người nọ khoảng 36, 37 tuổi, da mặt trắng nõn, cử chỉ đoan chính, lại có thể xuất khẩu thành thơ, mọi người đều thích tìm hắn nói chuyện.”
*: thời gian lạnh nhất trong năm.
Thế nhân coi trọng nhất người đọc sách, bỗng dưng có một văn nhân mặc khách đến, đối với thương nhân dốt đặc cán mai như bọn họ, bình thường không có nửa phần coi khinh, tâm lý mọi người khó tránh khỏi sinh ra ý muốn thân cận.
Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Yến lão cha là người có tiền, quen biết cũng toàn là lão phú hào, mọi người ngươi đến ta đi, lâu lâu mở tiệc, thiết yến, lại thường thỉnh người phong nhã đến, dần dần cũng quen thân với vị Như Ý tiên sinh.
Biết được Như Ý tiên sinh ở ngoại thành, mọi người vô cùng không đành lòng, có người chủ động đưa một tòa đại trạch viện, nhưng đối phương một mực từ chối, đến lễ vật cũng không chịu nhận.
Thấy tình hình như vậy, mọi người khâm phục khí khái của hắn, càng nghe hắn lời nói hơn, lúc nào cũng cung phụng hắn làm khách quý.
Nói đến đây, Yến lão cha vỗ thật mạnh vào hai chân mình, căm giận nói: “Hiện giờ nghĩ lại, đúng là thảo dân bị ma quỷ ám ảnh, cao nhân gì chứ, có mà là thả dây dài câu cá lớn!”2
Bàng Mục hỏi: “Chuyện đồ cổ kia, là các ngươi bắt đầu trước, hay là Như Ý tiên sinh cố ý dẫn đường?”
“Nói ra thật xấu hổ,” Yến lão cha thẹn thùng nói, “Thảo dân có một lão hữu, tính cách trương dương*, thích nhất khoe của, nhưng người không xấu…… Ngày ấy hắn mở tiệc hoa đào, mang theo một đôi bình sứ cũ, nói là tình cờ kiếm được, lấy ra cho đám bạn già mở rộng tầm mắt, không ngờ Như Ý tiên sinh nhìn vài lần liền nói là đồ giả. Sau đó chúng ta tìm người nghiệm lại, thật đúng là hàng giả.”
*: tính thích phô trương, thích khoe khoang, khoe mẽ.
“Từ lúc đó, Như Ý tiên sinh một trận thành danh, thường xuyên có người cầm mấy thứ đồ cổ linh tinh đến đây hỏi thăm, hắn cũng không giấu diếm.”
“Vậy không phải khá tốt sao?” Yến Kiêu khó hiểu nói. Như vậy xem ra, chẳng lẽ Như Ý tiên sinh là bị bọn họ dẫn dắt?
Không đúng, từ từ, bình sứ kia đến từ đâu? Có thật là ngẫu nhiên không?
“Đúng vậy, ban đầu khá tốt,” Yến lão cha mặt ủ mày ê nói, “Nhưng có một ngày chúng ta tận mắt nhìn thấy, có người cầm lễ nặng đến cảm ơn, nói là do Như ý tiên sinh chỉ điểm nhặt của hời, chỉ là một cái bình sứ bà lão ở nông thôn dùng để muối dưa, ai ngờ lại là bảo bối, chuyển qua tay thành 800 lượng!”
Đám người Yến Kiêu cùng Bàng Mục nhìn nhau, thật sao.
Yến lão cha thấy sắc mặt vi diệu của bọn họ, khuôn mặt già nhịn không được đỏ bừng, vội vàng biện giải: “Đại nhân, chư vị đại nhân, thảo dân căn bản thật không định xuống nước, ngài xem, ta hiện giờ không lo áo cơm, cũng không sống được mấy năm nữa, còn lăn lộn cái gì? Nhưng, nhưng”
Hắn nhưng cả buổi, cũng không nói được lời còn lại, Yến Kiêu thở dài: “Nhưng ngài không chịu nổi có người ồn ào ở bên tai, lăn qua lộn lại xúi giục, có phải thế không?”
Yến lão cha suy sụp rũ đầu, “Đúng vậy.”
Trên đời này có ai mà không yêu tiền? Đúng như lời Yến lão cha nói, hắn vốn không có ý định nhiều, nhưng khi tận mắt nhìn thấy người xung quanh không cần tốn nhiều sức đã kiếm được số tiền nhà mình mất thời gian dài mới kiếm được, cho dù là thần tiên cũng sinh ra phàm tâm.
Yến Thanh liền nói: “Cha, ta đã nói với người bao nhiêu lần rồi, mọi việc có ta, người”
Yến lão cha ngượng ngùng, lại nhịn không được giải thích: “Ta không phải thấy ngươi mệt sao, bận đến mức thê nhi cũng không rảnh lo, bao nhiêu lần mệt đến mức bị bệnh. Ta nghĩ, nghĩ nếu có thể sử dụng bộ xương già này thay ngươi kiếm