Nhậm Trạch mặc dù hét lớn, nhưng xung quanh tiếng người ồn ào, trừ bỏ mấy người ở gần đó, gần như không ai nghe thấy.
Đồ Khánh cưỡi ngựa ở đằng trước phụ trách cảnh giới, theo bản năng quay đầu nhìn một cái, thấy Nhậm Trạch vẫy tay với đám người, hơi hơi nhướng mày, không nói lời nào quay trở về.
Ngoài Tống Lượng ở bên ngoài xe ngựa nhìn ngó lung tung, đáng tiếc trong dòng người chen chúc xô đẩy không nhìn ra Nhậm Trạch từ biệt ai, cộc lốc hỏi:
"Nương ngươi đến đưa ngươi à?”
Nhậm Trạch liều mạng nhìn lại mấy lần cuối cùng, thấy đám người Yên Loan thực sự chen đến bất động, lúc này mới lưu luyến lùi vào trong xe ngựa, cả người giống như không còn sức lực nhắm mắt lại, khẽ ừ một tiếng.
“Thật tốt.” Tống Lượng thản nhiên thở dài.
Nhậm Trạch theo bản năng mở to mắt, thấy trên mặt mãng hán toát ra thần sắc hâm mộ.
“Ngươi còn có nương,” Tống Lượng sờ sờ cái mũi, “Nương ta đã mất lúc ta bảy tuổi.”
Nhậm Trạch ngẩn ra, đáy lòng đột trút ra một loại cảm xúc bị phong ấn đã lâu, tùy ý trào ra.
Hắn nâng mắt nhìn màn xe không ngừng đung đưa, nụ cười như băng tuyết thanh tuyền, “Đúng vậy, ta còn có nương.”
Chỉ cần sống, vẫn còn có hy vọng.
Đi đường vào đông ở phương bắc thật sự không phải trải nghiệm thú vị, không có phong cảnh, không thể cưỡi ngựa. Cả đại đội nhân mã không thể nâng tốc độ.
Từ sớm đến tối, nép mình trên xe ngựa không có công năng giảm sóc, Yến Kiêu quả thực bội phục Bạch Ninh không nôn nghén.
Cũng may Tuấn Ninh phủ cách kinh thành không xa, giống bọn họ, đi không nhanh không chậm, hơn mười ngày là có thể đến nơi.
Vào buổi tối mùng mười tháng chạp, ở trạm dịch, xe ngựa vừa mới dừng hẳn, mọi người gấp không chờ nổi nhảy xuống hoạt động chân tay.
Liêu Trăn khoác một kiện áo choàng da hồ ly màu xám bạc, chiếc mũ lớn che hết gần khuôn mặt của nàng ở bên trong, chỉ lộ ra hai gò má phồng lên.
Tiểu cô nương rất tức giận, bên trong ăn mặc nhiều lớp, bên ngoài lại mặc áo choàng da thật dày, nóng đến mức ra mồ hôi, nháo muốn cởϊ qυầи áo, bị Đổng phu nhân lãnh khốc vô tình đè lại.
Liêu Trăn dẩu miệng, nhấc cái chân ngắn đá tuyết đọng trên mặt đất, khóe mắt thoáng nhìn Yến Kiêu, thanh thúy kêu to, “Tiểu cô cô!”
“Ai u, Trăn nhi của chúng ta đói bụng sao?” Yến Kiêu khom lưng lấy một quả pháo nhỏ, cười nói, “Buổi tối chúng ăn lẩu.”
Đi đường mỏi mệt, tiểu cô nương ăn uống cũng không được tốt, giữa trưa hôm nay hầu như không ăn, mọi người đều có chút lo lắng. Nhưng lúc này thấy nàng sung sức như vậy, phỏng chừng là không có việc gì.
Liêu Trăn liên tiếp gật đầu, đặc biệt gọi món ăn nói: “Muốn ăn dưa chua!”
Đã nhiều ngày ngồi trên xe ngựa, nàng không chải đầu kĩ, cái mũ trùm đầu không có chỗ đỡ, theo động tác của nàng không ngừng trượt xuống, gần như che hết cái mũi.
Lần này vào kinh, Yến Kiêu và Bàng Mục trước tiên chuẩn bị rất nhiều lễ vật cho bạn bè thân thích, trừ bỏ rượu mạnh nhất hiện giờ Đại Lộc Triều độc nhất vô nhị rượu mạnh “say sát thần tiên”, còn có bí chế lạp xưởng độc nhất vô nhị của nàng, chân giò hun khói cùng chà bông...
Mọi người đều không phải người ngoài, cho nên cũng không rụt rè, đưa ra các loại ăn vặt đặc biệt nhiều, trong đó có tiểu cô nương Liêu Trăn yêu tha thiết muốn ăn dưa chua.
Tiểu nha đầu này tuy rằng là khuê tú xuất thân thư hương thế gia, nhưng khẩu vị lại rất dung dị, đậm đà, thích ăn trứng bắc thảo mùi thơm nồng, chao*, còn có một loạt chế phẩm dưa chua năm nay Yến Kiêu vừa làm.
*: Chao là một loại thực phẩm lên men có tên gọi khác là đậu nhự phụ hay đậu hũ nhũ và có nguồn gốc từ Quảng Đông, Trung Quốc. Đây là một loại thực phẩm được làm từ đậu hũ với lớp ngoài được lên men mềm mại và vị béo đặc trưng, do vậy nó được mệnh danh là "phô mai châu Á".
Yến Kiêu phụt cười ra tiếng, giúp nàng kéo lại mũ trùm đầu, thấy tiểu cô nương khuôn mặt đỏ bừng vẫy tay gọi mình một cách thần bí.
Yến Kiêu cũng học theo nàng, thần bí thò lại gần, thấp giọng nói: “Chuyện gì?”
Liêu Trăn lén lút trộm ngó cha nương mình, thấy bọn họ không để ý, kéo cổ áo mình hừ hừ nói: “Tiểu cô cô, ta nóng quá.”
Yến Kiêu không khỏi nở nụ cười, thầm nghĩ bởi vì trưởng bối nghĩ ngươi lạnh. Mấy ngày nay trời nhiều mây lại lạnh, tiểu cô nương mồ hôi ướt đẫm cả người, nên cởi bớt quần áo nếu không rất dễ bị cảm mạo.
Nghĩ như vậy, Yến Kiêu ôm tiểu nha đầu lên, ba bước thành hai bước chạy vào trong trạm dịch, “Đi đi đi, tiểu cô cô đưa con vào!”
Liêu Trăn lớn giọng kêu một tiếng, sau đó ôm cổ Yến Kiêu cười khanh khách.
Hai người các nàng nháo đến vui vẻ, một đám người xung quanh đều cười theo, mồm năm miệng mười nói “cẩn thận” “đừng quăng ngã” linh tinh.
Vừa xuống xe ngựa, Nhậm Trạch nhìn đến xuất thần, trước mặt như có như không, lại như xuyên thấu cảnh này, nhìn về phía nào đó xa xôi, những mảnh nhỏ ký ức mơ hồ.
Khi hắn vẫn là Nhậm thiếu gia, phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng, cũng từng chơi đùa với hắn như vậy ……
Cũng không biết nhìn bao lâu, Nhậm Trạch đột nhiên cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình, vô thức nhìn sang, phát hiện là Đồ Khánh.
Hắn nháy mắt thu lại thần sắc trên mặt, bất động thanh sắc cười nói: “Sau này Yến đại nhân thành thân, chắc chắn là mẫu thân tốt.”
Hắn cười nhu hòa như thường lệ, như thể hắn chỉ đang cảm khái việc Yến Kiêu cùng Liêu Trăn chơi đùa.
Nhưng mà Đồ Khánh không hề bị dời lực chú ý, ngược lại mở miệng nói câu người ngoài nghe mà không thể hiểu được, “Nếu không có thánh chỉ của thánh nhân,nhiều thế hệ của quan kỹ không xoay được người, cũng không ở đại xá thiên hạ chi liệt*.”
*: danh sách những người được đại xá trong thiên hạ.
Lời này vừa nói ra, huyết sắc trên mặt Nhậm Trạch lập tức biến mất sạch sẽ.
Nói thực ra, thành viên Bàng hệ đối đãi với hắn tận tình tận nghĩa, trong đó Yến Kiêu, Tề Viễn càng nhiệt tình hơn những người khác, Nhậm Trạch cảm kích không thôi. Nhưng duy độc vị Đồ đại nhân xuất thân cao quý này, Nhậm Trạch vẫn đoán không ra tâm tư của hắn.
Hắn vẫn luôn nhàn nhạt như vậy, không lộ ra vẻ chán ghét, càng không vui vẻ, giống như, giống như Nhậm Trạch chỉ là một thân cây ven đường, một đóa hoa nở trên cây, không có gì đáng để ý.
Nhưng giờ phút này ,Đồ Khánh đột nhiên nói một câu như vậy, trong lòng Nhậm Trạch không khỏi lộp bộp một tiếng.
Hắn cố gắng bình tĩnh nói: “Đại nhân thấy?”
Dừng một chút, Nhậm Trạch lại hít mạnh vào một hơi, thản nhiên nói: “Ta không hối hận.”
Vốn tưởng rằng sẽ nghênh đón mưa rền gió dữ, nhưng mà trong ánh mắt vị Đồ đại nhân kia bỗng nhiên có thêm một chút cổ quái.
Nhậm Trạch hơi giật mình, hay là mình đoán sai?
Thật lâu sau, mới nghe Đồ Khánh nói: “Nam tử hán đại trượng phu, đã không bỏ xuống được, sao không kiến công lập nghiệp, ngày sau cầu ân điển của thánh nhân.”
Quan kỹ không được vô cớ đặc xá phục tịch, nhưng nếu thực sự có một người nguyện ý dùng công lao lớn để đổi, thánh nhân tất nhiên cũng vui vẻ thuận nước đẩy thuyền.
Đây là câu dài nhất Đồ Khánh đã nói với Nhậm Trạch, cực kỳ giống một chuỗi sấm rền, nổ mạnh trong đầu hắn.
Đồ Khánh căn bản không thèm để ý đến phản ứng của hắn, nói xong liền đi.
Bạch Ninh bên kia thấy hắn chậm chạp không đuổi kịp, cũng không đi theo mọi người vào, chỉ đứng chờ ở cửa, “Chàng làm sao vậy?”
Nhìn cái bụng hơi nhô lên của nàng, sự lạnh lùng trên đuôi lông mày và khóe mắt của Đồ Khánh nháy mắt trở nên nhu hòa, “Không có việc gì.”
Giờ đây hắn sắp làm cha, nhiều thứ mơ hồ hỗn độn ban đầu đột nhiên trở nên rõ ràng, những cảm xúc vô cùng xa lạ chưa từng có giống như những mầm cỏ điên cuồng sinh trưởng lan tràn vào mùa xuân, dùng sức kéo hắn lại gần trần thế đầy hỗn loạn này.
Hai người nắm tay đi được vài bước, Đồ Khánh chợt khẽ cười, thấp giọng lẩm bẩm, “Hiện giờ ta cũng quản khởi nhàn sự rồi.”
“Cái gì?” Bạch Ninh hỏi theo bản năng.
“Không có gì,” Đồ Khánh cười cười, hài hước nói, “Chỉ đang nghĩ, nếu Bạch phu nhân tối nay lại muốn ăn đồ thừa thì nên làm như thế nào mới tốt?”
Bạch Ninh sắc mặt đỏ bừng, lấy khuỷu tay