Hôm nay là ngày thứ hai đám người Yến Kiêu hồi kinh, tối hôm qua thánh nhân gấp không chờ nổi phái Vương công công ra truyền lời, bảo bọn họ sáng sớm hôm sau tiến cung nói chuyện, còn cố ý điểm danh Yến Kiêu, nói là thái hậu đặc biệt muốn tận mắt gặp nàng.
Yến Kiêu theo bản năng nhớ lại tình cảnh lúc trước khi mình quỳ gối diện thánh, bỗng nhiên cảm thấy đầu gối đau âm ỉ, trên mặt không tự giác phát nóng.
Thấy nàng có chút khẩn trương, Nhạc phu nhân cười an ủi nói:
"Không sao, hai mẹ con chúng ta cùng đi. Thái hậu hòa khí, chỉ là tò mò, muốn tìm con nói chuyện thôi. Huống hồ nàng cố tình làm như thế, cũng có ý chống lưng cho con.”
Không phải ai cũng có tư cách tiến cung, bản thân hành động này đã đại biểu cho thái độ của hoàng tộc.
Yến Kiêu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nghe Bàng Mục đĩnh đạc nói: “Nương nói đúng, hai người tạm thời coi là thăm người thân, thái hậu đã lớn tuổi như vậy, thánh nhân lại bận việc triều chính, nàng không có người tri tâm để nói chuyện, cũng quá đáng thương. Ai nha!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Nhạc phu nhân hung hăng đánh một cái, trách mắng: “Họa là từ miệng mà ra, ngươi thật không sợ gì, lời này cũng dám nói bậy!”
Có người nắm quyền nguyện ý bị người người dưới thương hại? Cho dù ngày thường thân cận cũng không được.
Bàng Mục tự biết lỡ lời, hự hự gật đầu, chủ động bóc quả khô cho hai mẹ con.
Nhạc phu nhân hừ hừ vài tiếng, cùng Yến Kiêu nói chuyện tính tình của các quý nhân trong cung, ai ngờ sau khi nói mấy câu, thế nhưng cũng buông tiếng thở dài, “Rốt cuộc vẫn không tự tại như ở bên ngoài.”
Mặc dù mình chỉ là người thường, nhưng cũng từng cùng trượng phu, nhi tử đi gần hết thiên hạ, tận mắt nhìn thấy sa mạc mênh mông, thảo nguyên bao la, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn trên đại mạc rộng lớn, đã không còn gì để tiếc nuối.
Nhưng trái lại thái hậu, đừng nói ra khỏi kinh thành, gần như cả đời không ra khỏi hoàng cung, chỉ toàn nghe nhìn nhân tâm hiểm ác. Mỗi ngày đều nhìn mấy gương mặt tươi cười nịnh hót, nhưng chưa chắc có mấy phần thật tình.
Lão thái thái tuy không nói rõ, nhưng Yến Kiêu cũng hiểu được ý của bà, không khỏi buông tiếng thở dài theo, buột miệng thốt ra nói: “Muốn đội vương miện phải chịu được sức nặng của nó*.”
*: câu nói của Mark Cuban, ông chủ của một đội bóng, doanh nhân, nhà làm phim thuộc hàng tỷ phú Mỹ.
Bàng Mục nhẩm lại hai lần, “Là một câu tục ngữ ở bên kia chỗ nàng? Tuy nói thẳng, nhưng thật lại rất chuẩn xác.”
Yến Kiêu cười cười, “Là do một vị đại văn hào nói, nhưng hắn là người nước ngoài, ta cũng chưa từng thấy qua.”
Sáng sớm hôm sau, một nhà ba người trời chưa sáng đã rời giường, tắm gội thay quần áo, rửa mặt chải đầu, ấn theo quy chế ngồi xe ngựa tiến cung.
Vương công công tự mình tới đón, mọi người nói mấy câu, Bàng Mục cùng Yến Kiêu, Nhạc phu nhân được chia ra dẫn vào yết kiến thánh nhân cùng thái hậu.
Hôm nay đã là ngày mười chín tháng chạp, cách ngày 25 thánh nhân phong bút* không còn mấy ngày, quần thần cũng bị không khí năm mới cảm nhiễm, tuy rằng vẫn ngầm lục đục với nhau, đánh nhau ngươi chết ta sống vô cùng vui vẻ, nhưng đều rất ăn ý không chủ động gây họa cho thánh nhân.
*: ngày thánh nhân ban chiếu chỉ nghỉ tết cho các quan viên. (mình không rõ lắm, ai biết thì bình luận nhá)
Khó được hôm nay không cần lên triều, thánh nhân rảnh rỗi, nóng lòng mời bằng hữu tốt vào cung nói chuyện.
Trước khi chia tay, Bàng Mục còn ghé tai Yến Kiêu nói nhỏ, “Bệ hạ là hiếu tử, sau đó chắc chắn muốn đến thỉnh an thái hậu, chốc nữa gặp lại.”
Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Yến Kiêu liền có tin tức, thuận tay thay hắn sửa sửa lại lễ phục vì ngồi xe mà có chút nếp nhăn, “Được rồi, đi thôi, bên này ta còn có nương.”
Nếu là ngày thường, đương nhiên là nàng chiếu cố bà bà, nhưng đối với loại chuyện tiến cung yết kiến nay, đương nhiên còn phải nhờ lão Khương*, dù sao cũng đủ cay.
*: lão Khương – gừng già, trong câu gừng càng già càng cay.
Sau đó, Yến Kiêu như rối gỗ hành lễ theo Nhạc phu nhân, đặc biệt thật cẩn thận khống chế tốc độ và biên độ quỳ gối…… Cuối cùng được ban ngồi, lúc này mới có thời gian ngẩng đầu lên nhìn thái hậu trong truyền thuyết.
Thái hậu nhìn bằng tuổi Nhạc phu nhân, nhưng ôn hòa lịch sự tao nhã hơn nhiều, ánh mắt thoảng qua, mơ hồ có vài tia sáng.
Hai vị lão thái thái nói vài câu, đề tài khó tránh khỏi kéo đến trên người Yến Kiêu, thái hậu cười nói: “Đã sớm nghe Thiên Khoan nói ngươi là hài tử gan lớn, sao lại không nói lời nào?”
Yến Kiêu thầm nghĩ ngài không hỏi, ai dám chủ động nói? Nhưng trên mặt vẫn cười hàm hậu nói: “Thật sự không ngờ ngài còn trẻ đẹp như vậy, khí chất siêu nhiên, nhất thời nhìn đến ngây người, mong thái hậu tha tội.”
Thái hậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó che miệng cười ngửa tới ngửa lui, chỉ vào nàng Nhạc phu nhân nói: “Nghe này, quả nhiên là lá gan lớn.”
Cả đời này của nàng, được ca tụng là ôn nhu hiền huệ, giữ gìn bổn phận, cũng được khen khí độ cao hoa, nhưng nói “đẹp” như vậy, thật sự chưa từng nghe qua.
Gả vào làm nữ tử hoàng thất, vốn lấy gia thế cùng đức hạnh làm trọng, còn về dung mạo…… Chư vị Vương phi đều là đậu nành đậu xanh khác biệt, đừng coi thường ai.
Muốn được hoan nghênh trong giới quyền quý, thì người đó phải có đặc thù riêng, sở trường đặc biệt của mình, thứ nhất dễ được người khác nhớ kỹ, thứ hai vạn nhất có chuyện gì xảy ra, cũng có tên bắn trúng đích. Mà mẫu tử Bàng Mục từ nhiều năm trước không thầy dạy cũng hiểu, kiên trì làm người “ngay thẳng giản dị”, hiện giờ thấy Yến Kiêu có cùng cách sống như vậy, không khỏi thập phần vui mừng.
“Nàng có cái tật xấu này, nói không lựa lời, ngài ngàn vạn đừng trách móc.” Nhạc phu nhân vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Thái hậu trước đó xác thật cũng từng nghe chính miệng thánh nhân cùng Bàng Mục nói qua, chỉ là không nghĩ đến lời khen này ngoài ý muốn rơi xuống trên đầu mình, cũng không biết nên khóc hay cười.
Nói đến cùng,con người đều có lòng yêu cái đẹp, cho dù biết rõ là lời nịnh hót, nhưng có ai không thích nghe đâu?
Mặc kệ là thật sự hòa khí, hay là vì tòng long chi công*, nể mặt mũi của Bàng Mục, thái hậu xác thật đối với Nhạc phu nhân và Yến Kiêu rất tốt, còn muốn họ ở lại dùng thiện.
*: công hầu vua, hộ giá vua.
Có thể vì cuối năm vào cung, được chỉ tên triệu kiến đã là thiên đại ân sủng, hiện giờ lại được dùng thiện trong cung, như vậy trong kinh lại sắp có một hồi phong ba.
Chừng ba mươi phút sau, quả nhiên thánh nhân cùng Bàng Mục đến, trước thỉnh an thái hậu, sau đó lại hỏi Nhạc phu nhân tình hình gần đây, khi nhìn về phía Yến Kiêu, biểu tình có chút hài hước.
“Hôm nay quỳ vang hay không vang?”
Yến Kiêu: “…… Còn được.”
Thánh nhân cười mờ mịt nhìn thái hậu, lúc sau nghe xong ngọn nguồn, cũng vô cùng không đồng tình, che miệng cười rộ lên.
Mọi người trò chuyện thêm một lát, có cung nữ đến nói hoàng hậu cũng ban thưởng đồ vật đến đây.
Nhạc phu nhân nói: “Nên đi tạ ơn.”
Thái hậu suy nghĩ một chút, “Cũng tốt, đợi chút nữa trở về chúng ta nói tiếp.”
Hoàng hậu thân là chủ hậu cung, vị trí cung điện trang hoàng hoa lệ sang trọng không cần nhiều lời, mà bản nhân nàng ở một nơi như vậy, càng là cao không thể với tới. Không biết có phải do ảo giác hay không, Yến Kiêu cảm thấy hoàng hậu đối xử xa cách với các nàng, không thân cận giống thái hậu.
Cũng là cười, cũng chiêu nhiệt tình, nhưng phần nhiệt tình này làm cho người ta có cảm giác cứng nhắc, hời hợt, thật sự không thể thư thái.
Nhạc phu nhân hiển nhiên cũng không tình nguyện ngồi lâu, ngồi một chút, xem như đủ lễ nghĩa liền mang theo Yến Kiêu trở về cung của thái hậu.
Yến Kiêu lần đầu ăn cơm ở trong cung cùng với mẫu tử lãnh đạo tối cao, vốn dĩ rất sợ hãi, kết quả Bàng Mục lặng lẽ bảo nàng cứ ăn thoải mái.
Yến Kiêu hoài nghi mình nghe lầm.
Thậm chí ngay cả thái hậu cũng liên tiếp gọi người chia thức ăn cho nàng, lại cười nói: “Nghe nói mỹ thực của ngươi rất tốt, cũng nếm thử thức ăn trong cung hợp có hợp khẩu vị không, nếu cảm thấy không tồi, vậy ăn nhiều một chút.”
Quỳ vang tiếng, cả gan làm loạn, ly kinh phản đạo*, ham muốn sắc đẹp, trước mắt lại thích ăn nhiều, Yến Kiêu cảm thấy, có vẻ thanh danh được truyền đi…… Đều không ra sao.
*: rời xa chuẩn mực, đi ngược lại với đạo lý.
Sau đó nàng duy trì dáng vẻ vốn có trong phạm vi bất chấp tất cả.
Thiên hạ không thiếu lễ nghi điển phạm, nghe nói hai vị đại lãnh đạo này ngày thường tiếp kiến ngoại thần đều phải đầy đủ lễ nghi, dường như chưa có hiện trường nào tương tự như vậy, nàng cũng không thể ôm chân Phật hai canh giờ. Cũng không thể vẽ chó thành hổ, chi bằng giữ đúng bản chất, không chừng còn có thể kiếm nét bút nghiêng (sự khác thường, độc lạ), giành được điểm cao.
Thấy nàng ăn ngon, không giống mấy quý nữ khác, mới ăn một chút liền nói no rồi, thái hậu vô cùng hiếm lạ, cảm thấy có phải ngự trù hôm nay phá lệ làm ngon hơn mọi khi? Bất tri bất giác cũng ăn hơn nửa chén cơm, vui đến mức bảo đám người hầu đến từ đường niệm Phật.
Thánh nhân cảm khái vạn ngàn nói: “Có thể ăn là phúc.”
Yến Kiêu bỗng nhiên hiểu rõ vì sao hắn có thể trở thành bằng hữu tri tâm với Bàng Mục.
Có thể ăn là phúc! Nghe xem, đây là lời nên nói với một nữ tử sao?
Ba người trời vừa tờ mờ sáng đã tiến cung, mãi cho đến giờ Thân mới mang theo rất nhiều đồ vật ban thưởng ra khỏi cung, Nhạc phu nhân sớm đã mệt không chịu nổi, muốn trực tiếp về phủ nghỉ ngơi.
Bàng Mục thấy Yến Kiêu tinh thần không tồi, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Còn muốn ra ngoài chơi sao?”
Trước mắt Yến Kiêu sáng ngời, “Đi chứ.”
Trong cung tuy tốt, nhưng quá bị đè nén, khó có lúc đỉnh đầu không bị án tử đè nặng, đương nhiên phải nắm chặt thời gian đi chơi.
Bàng Mục lắc đầu bật cười, “Lá gan này của nàng đúng là lớn thật sự, là ta lo lắng vô ích.”
Yến Kiêu nhấp miệng nhi cười, cũng không giải thích.
Sở dĩ lá gan lớn, cũng là có lý do.
Nhìn nàng cùng người bình thường đều là vẻ ngoài cung kính, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có quan niệm chúng sinh bình đẳng, căn bản không giống với dân chúng xã hội phong kiến, phát ra kính sợ từ linh hồn đối với người hoàng gia, đừng nói gì đến nguyên tắc “Quân bảo thần chết, thần không thể không chết”.
Vốn không sợ hãi, hơn nữa đối phương cũng có thiện ý, nàng càng không sợ.
Bàng Mục suy nghĩ một chút, mang Yến Kiêu đến nơi phong nhã số một