"Tiên môn chúng ta có một nơi gọi là Linh Dược giám, chuyên chế thuốc luyện đan. Có rất nhiều dược liệu không thể trực tiếp cho vào lò luyện đan được, chúng đều cần phải được sấy khô luyện chế trước, hơn nữa mức độ cũng không giống nhau, mà linh dược tuy quý giá nhưng bên đó lại hết lần này đến lần khác trả thù lao thấp, bởi vậy nên đệ tử tiên môn không thích việc này, thành ra đệ tử tạp dịch chúng ta lại là người được lợi. Nhưng đây lại là việc đòi hỏi sự tinh tế tỉ mỉ, nếu mất tập trung thì không phải chỉ một hai gốc linh dược bị hủy hoại. Trong đám đệ tử tạp dịch cũng không nhiều người có được bản lĩnh đó, cho dù có thì cũng chỉ một hai người, nhưng họ lại không nguyện ý qua lại với đám người Linh Dược giám nên ta mới nhớ đến đệ, đệ làm việc cẩn thận, thật ra cũng hợp, chỉ là..."
Tôn quản sự kể chút chuyện ở Linh Dược giám cho Phương Nguyên nghe, do dự nói "Đệ không biết Linh Hỏa quyết, đây là một vấn đề đó!
"Linh Hỏa quyết?"
Lông mày Phương Nguyên nhíu lại, chăm chú hỏi, "Tu luyện khó lắm sao?"
Tôn quản sự nói, "Thần lực trên thế gian này, tổng cộng vừa đúng cửu phẩm..."
Phương Nguyên vội hỏi, "Pháp quyết này ở phẩm nào?"
Tôn quản sự nói, "Không phẩm nào cả, cũng không tính là pháp thuật..."
Nhất thời Phương Nguyên nói không nên lời, chỉ trừng mắt nhìn Tôn quản sự.
Tôn quản sự cười nói, "Cũng may là nó còn chưa vào phẩm nào trong pháp thuật, nếu không thì đệ phải báo cáo với tiên môn trước mới được tu luyện. Nói đi cũng phải nói lại, Linh Hỏa quyết này tuy chỉ là một loại pháp thuật không có phẩm giai nhưng muốn thuận lợi tu luyện nó thì cũng không phải chuyện dễ dàng, dù là đệ tử tiên môn thì ít nhất cũng phải có tu vi tầng hai, ba Luyện Khí mới bắt đầu tu luyện, còn đệ bây giờ..."
Nghe đến đây, trong lòng Phương Nguyên đã quyết, chân thành nói, "Ta muốn thử xem!"
Tôn quản sự biết thuật này nên nghe xong liền truyền tâm pháp khẩu quyết cho hắn.
Phương Nguyên suy nghĩ một chút, phát hiện thật ra pháp quyết này cũng không phải không thể tu luyện. Kì thực nó không có yêu cầu cảnh giới tu vi, chẳng qua tu luyện pháp thuật tất nhiên là cần pháp lực càng hùng hậu càng tốt, giống như con người tập võ nhất định phải tu dưỡng thân thể mới tốt. Pháp lực phải dồi dào rồi mới có thể tiêu hao chúng mà không cần tính toán, luyện tập càng nhiều thì sẽ càng nhanh chóng quen thuộc.
Nếu một ngày chỉ mới luyện khí một hai lần mà pháp lực đã không còn gì thì làm sao có thể tu luyện thành công?
Ngược lại Phương Nguyên cũng không lo lắng, tuy rằng tu vi hắn thấp nhưng hắn có ưu thế mà người khác không có!
Ngày hôm đó, Phương Nguyên làm xong hết việc của mình, lập tức trở về ngôi nhà gỗ nhỏ. Sau đó hắn ngồi xếp bằng lặng lẽ nghĩ đến tâm pháp Linh Hỏa quyết Tôn quản sự truyền cho hắn. Không lâu sau, toàn bộ tâm pháp lưu chuyển quanh tim hắn một lần. Hắn đã nhớ kỹ thuần thục, liền âm thầm vận hành thuật Thiên Diễn.. Trong nháy mắt, cảm giác thân thể trở nên trống rỗng, suýt chút nữa ngất đi...
"Cảm giác này thực sự không dễ chịu, sau này có tiền rồi, lại dùng linh thạch thôi diễn mới được..."
Phương Nguyên cười khổ trong lòng, lần này hắn không sử dụng linh thạch, chỉ dựa vào thân thể của mình cứng rắn chống đỡ.
Hắn cảm khái một câu, cố nén mệt mỏi mà hồi tưởng đến những thứ nổi lên trong đầu.
Rất nhanh, ánh mắt hắn đã sáng lên.
Những quan khiếu và hành công của Linh Hỏa quyết đã khắc sâu rõ ràng trong đầu hắn!
Thậm chí, hắn cũng đột nhiên ngộ ra nguyên lí di chuyển và năng lực tiềm ẩn của Linh Hỏa quyết. Hắn hoàn toàn không giống một tay mơ vừa tiếp xúc với Linh Hỏa quyết mới ba canh giờ mà như đã khổ công luyện Linh Hỏa quyết mười năm vậy!
"Á?"
Ngay khi loại cảm giác này vừa mới xuất hiện, chính là lúc hắn đột nhiên cảm thấy kì quái.
Giống như, Linh Hỏa quyết này chỉ có bề ngoài là đơn giản vậy, hắn mơ hồ cảm thấy còn có một tầng ý nghĩa huyền ảo hơn sâu bên trong nó...
"Chẳng lẽ, Linh Hỏa quyết này không hề đơn giản như nó biểu hiện ra bên ngoài?"
Phương Nguyên cúi đầu nói, có chút kinh ngạc.
Trong lòng hắn thật ra cảm thấy khó tin, Linh Hỏa quyết này chỉ là một pháp thuật nhỏ của Thanh Dương Tông, ngoài không đủ ngăn địch, trong cũng không dạy người ta ngộ ra đạo lý gì,
Cho dù tu luyện đến cảnh giới tối cao thì nhiều nhất cũng chỉ có thể châm một ngọn đèn dầu lên mà thôi...
Có thể nói, bản thân pháp thuật kia đã có giới hạn ở đó, làm sao có thể ẩn chứa thâm ý huyền ảo gì?
Vậy nên Phương Nguyên chỉ cười khổ một tiếng, vứt ý nghĩ đó ra sau đầu.
Hắn nghĩ rằng, đại khái là sự giật mình sau khi hắn thi triển thuật Thiên Diễn thôi. Hơn nữa nếu đây là thật thì bây giờ hắn cũng không thừa tinh lực tìm hiểu. Chuyện quan trọng nhất trong mắt hắn hiện tại chính là trong vòng thời gian ngắn nhất chăm chỉ luyện tập, mau chóng luyện thành thục pháp thuật kia. Dù sao thì chỉ là hiểu rõ trong lòng, còn cách rất xa thực tế...
Trong nháy mắt, Phương Nguyên lấy ra một viên linh thạch đỏ rực, mượn linh khí bên trong để khôi phục pháp lực, sau đó liền bắt đầu luyện tập Linh Hỏa quyết. Kiểu luyện tập nào cũng vậy, không được phép có chút mơ hồ nào. Giống như là một người đã biết cách để viết chữ ấy nhưng cũng chưa chắc viết ra chữ đó giống y như đúc được, nên phải tự mình liên tục luyện tập, nắm rõ sự thuần thục bên trong!
Thời gian ba ngày nhoáng cái đã trôi qua, buổi trưa lúc dùng cơm ở Linh Thiện đường, Phương Nguyên tìm được Tôn quản sự đang ngồi gặm thủ lợn.
"Tôn sư huynh, bây giờ huynh có thể dẫn ta đến Linh Dược giám lĩnh nhiệm vụ rồi!”
Tôn quản sự ngẩn ngơ, mơ màng nói, "Đệ luyện thành rồi?"
Phương Nguyên hưng phấn gật đầu, nhìn xung quanh, cầm lấy một
quyển sổ dày trên bàn Tôn quản sự, đè chặt hai tay, thầm vận pháp lực. Không bao lâu, bề ngoài quyển sổ chẳng có việc gì nhưng bên trong lại có một làn khói nhẹ nhàng bay ra, khẽ tản đi..
Đôi mắt Tôn quản sự trợn tròn, mồm cũng há to.
"Ha ha, Tôn sư huynh cảm thấy thế nào?"
Phương Nguyên cười to một tiếng, mở quyển sổ ra, bất ngờ phát hiện, tờ giấy cuối cùng đã bị đốt cháy một mảng.
Tôn quản sự vẫn còn ngơ ngác, qua một lúc mới hồi thần, hít một hơi thật sâu, đột nhiên vừa đánh vừa mắng Phương Nguyên, "Tiểu tử thối, ngươi luyện thành thì luyện thành, tự nhiên lại đi đốt sổ sách của ta làm gì..."
"Ầy, tiện tay, tiện tay thôi mà..."
Phương Nguyên cũng nhận ra điều này, vội vàng cười xin tha.
"Hầy, bất kể thế nào thì tiểu tử nhà ngươi cũng thật không hổ danh người từng đứng đầu Tiên Bảng..."
Tôn quản sự nhìn quyển sổ, cũng cảm khái nói, "Năm đó lão Tôn ta mất mười ngày mới học xong pháp thuật này, vậy mà đệ chỉ mới ba ngày đã học xong, mấu chốt là tu vi tiểu tử ngươi hiện tại chỉ mới có Luyện Khí tầng thứ nhất thôi..."
Y ra sức vỗ vỗ vai Phương Nguyên, sau đó lại lớn tiếng nói trong Linh Thiện đường, "Buổi chiều ta dẫn Phương sư đệ đến Linh Dược giám lĩnh phù chiếu, các người cứ theo việc phân công buổi sáng mà làm, tối muộn ta sẽ quay lại kiểm tra, ai cũng đừng mong lười biếng..."
"Đến Linh Dược giám lĩnh phù chiếu?"
"Mới nhập môn có vài ngày đã bắt đầu kiếm tiền thưởng rồi?"
Một đám tạp dịch nghe vậy đều nhìn Phương Nguyên kinh ngạc, ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
"Hứ, mấy việc lặt vặt của chúng ta cũng thiếu người làm, vậy mà còn có tâm tư đi lĩnh phù chiếu khác?"
"Đúng vậy, vốn là không đủ người, hắn đi kiếm việc bên ngoài, còn việc hắn ai làm?"
Chẳng qua bầu không khí trầm mặc không được bao lâu thì đã có người bất mãn lên tiếng.
Có người đầu tiên mở miệng thì rất nhanh người thứ hai cũng nói, không bao lâu trong Linh Thiện đường có bảy tám người ồn ào lên. Tất nhiên bọn họ cũng không đồng ý chuyện Phương Nguyên đến Linh Dược giám kiếm thù lao.
Phương Nguyên mới nhập môn không lâu, con người rất chịu khó, bình thường có không ít người quẳng việc của mình cho người mới này. Hôm nay họ lo rằng nếu người này không làm nữa thì sau này mọi chuyện lại phải tự mình động thủ rồi.
Tôn quản sự và Phương Nguyên không ngờ đến chuyện này, trong lòng cảm thấy hơi phiền phức.
"Ồn ào cái gì đó?"
Nhưng vào lúc này, một tên say rượu xông vào Linh Thiện đường, rống to một câu.
Vừa thấy người này thì phần lớn người trong Linh Thiện đường đều ngậm miệng lại, người đến không phải người ngoài, chính là tên ác bá Tống Khôi.
Mặc dù ở Tạp Vụ ti này Tôn Nhất Hồn là quản sự nhưng y xưa nay đều vui vẻ dễ nói chuyện. Còn Tống Khôi tính tình thô bạo, thích tranh đấu tàn nhẫn, tu vi lại không yếu. Thêm nữa có người bảo gã có quan hệ trong tiên môn, nên họ sợ gã còn hơn sợ Tôn quản sự.
"Ha ha, Tống sư huynh tới thật trùng hợp, huynh xem xét chuyện này thử coi, vị Phương Nguyên Phương sư đệ này của chúng ta mới làm việc vài ngày ở đây, hôm nay lại nghĩ đến chuyện bỏ dở, đến Linh Dược giám lĩnh phù chiếu. Vậy mà hắn lại dám đi kiếm lời từ bên ngoài, còn việc của hắn bây giờ ai làm đây?"
Cũng có người vừa thấy Tống Khôi đã vui vẻ, đến trước mặt gã thêm mắm dặm muối nói.
Những chuyện ồn ào thường thấy này đều là do Tống Khôi đầu sỏ, không có chuyện gì cũng quấy thêm ba phần, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Nhưng không ai ngờ rằng, Tống Khôi nghe xong lời này, đảo mắt liếc Phương Nguyên, đột nhiên xoay người lại tát một tát lên mặt tên đệ tử tạp dịch vừa nói, mắng: "Phương Nguyên sư đệ muốn đến lĩnh phù chiếu ở Linh Dược giám, đó là do người ta tiến bộ, đến miệng người thì thành hắn muốn thảnh thơi. Phù chiếu ở Linh Dược giám cũng chỉ có mấy ngày, có phải là đi luôn không về đâu..."
Tạp dịch đệ tử nọ bị đánh mà rơi vào mơ hồ, giận nhưng không dám nói, bụm mặt lui về một bên.
Những người khác thấy bộ dạng Tống Khôi thô bạo, tất nhiên không nói thêm câu nào nữa, cúi đầu làm chuyện của mình.
"Ây da Tống sư đệ có gì thì nói chuyện, đừng động thủ..."
Tôn quản sự hơi bất đắc dĩ khuyên một câu rồi lôi Phương Nguyên ra cửa, cười nói, "Không ngờ người này sẽ giúp đệ đấy."
Phương Nguyên cũng bất đắc dĩ cười khổ, nghĩ thầm, "Một khối linh thạch cuối cùng cũng có tác dụng rồi!"