"Trong tiên môn chúng ta, nhận nhiệm vụ không gọi là lĩnh nhiệm vụ mà gọi là lĩnh phù chiếu, có phù chiếu thì đệ mới có tư cách làm nhiệm vụ kiếm thù lao. Nếu như nói chuyện với người ta tốt thì sau này có công việc tất nhiên sẽ thông báo cho ngươi. Nhiệm vụ ở Linh Dược giám là nhiều nhất, nhưng cũng có thù lao thấp nhất, có điều thích hợp cho đệ làm. Những nhiệm vụ khác thù lao có thể cao đến mức dọa người nhưng một đệ tử tạp dịch làm không nổi đâu!"
Cưỡi trên Mộc Diên rách rưới của Tôn quản sự, hai người từ từ bay đến sau Ngọc Phong Nhai trên Thanh Lô Phong.
Phương Nguyên nhìn xung quanh một phen, thấy một đại điện theo phong cách cổ xưa, xung quanh tràn ngập mùi thuốc thanh đạm, xung quanh có kha khá các tạp dịch đang bận rộn qua lại, thỉnh thoảng cũng có vài đệ tử tiên môn ngự kiếm đến. Trong cảnh tượng bận rộn đó, dưới cây tùng trước cửa điện, có một lão nhân đầu bạc đang chơi cờ với một cô nương trẻ tuổi mặc đồ màu đỏ, thoạt nhìn chơi rất nhàn nhã thanh tĩnh..
"Vị kia chính là tổng quản Linh Dược giám..."
Tôn quản sự lay động Mộc Diên, từ từ đáp xuống, nói với Phương Nguyên.
Phương Nguyên nhìn lão nhân đầu bạc nọ, cảm khái nói, "Quả nhiên tiên phong đạo cốt, phiêu dật xuất trần..."
Tôn quản sự bĩu môi, "Ta đng nói đến nha đầu mặc hồng y kia kìa!"
Phương Nguyên nhất thời kinh ngạc, "Còn trẻ như thế ư?"
Tôn quản sự hạ thấp thanh âm nói, "Nàng ta tên là Lăng Hồng Ba, đừng thấy nàng tuổi nhỏ, vậy mà đối xử với người khác rất tàn nhẫn cứng rắn. Có lời đồn nàng là con riêng của một vị đại nhân vật trong tiên môn đó, tính tình nóng nảy, có một chiếc Hỏa Mãng Tiên lợi hại, đệ ngàn vạn lần đừng đắc tội với nàng.."
"Được đến đâu thì hay đến đấy, ta cũng muốn nếm thử vị ớt xem sao!"
Phương Nguyên định thần, lập tức bước nhanh về hướng đại điện.
"Ha ha ha ha, xin chào Lăng tổng quản, lâu ngày không gặp, kỳ nghệ của Lăng tổng quản lại tiến bộ không ít.”
Tôn quản sự bước lên trước, trưng vẻ mặt tươi cười, cúi thấp người vái chào.
Đầu Lăng Hồng Ba cũng không ngẩng lên, chỉ nhìn bàn cờ trước mắt, lãnh đạm nói, "Đồ đàn bà, người đến tìm ta làm gì?"
Nghe xưng hô như thế, sắc mặt Tôn quản sự nhất thời xấu hổ.
Phương Nguyên ngẩn ngơ, phản ứng đầu tiên là, "Không đúng, Tôn quản sự là nam, sao lại là đồ đàn bà được?"
Nhưng quay đầu nhìn thoáng qua Tôn quản sự, hắn bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra, "Tên rất hay đó!"
"Haha, ừm, không phải lúc trước Lăng tổng quản nhờ ta tìm giúp người mấy người để làm việc sao. Lời này ta vẫn luôn đặt trong lòng, vừa khéo phát hiện ra một tên thuộc hạ có tài, đưa ngay đến đây cho ngươi, vị Phương sư đệ này của ta..."
Tôn quản sự vừa nói vừa đẩy Phương Nguyên lên trước, nhưng Lăng Hồng Ba lại giơ tay, "Khoan đã."
Tôn quản sự ngây người, chỉ thấy Lăng Hồng Ba nhìn chằm chằm bàn cờ trước mắt, một lát sau mới đi một nước, nghiêng đầu qua, đôi mắt xinh đẹp đánh giá Phương Nguyên một lượt, sắc mặt hơi trầm xuống, cười lạnh nói, "Đồ đàn bà, chẳng lẽ ngươi muốn chơi ta? Ngươi đưa một phế vật tầng thứ nhất Luyện Khí tới đây, hắn thì có thể làm được gì?"
Vẻ mặt Tôn quản sự có hơi xấu hổ, vội nói, "Dù Phương sư đệ của ta mới tầng thứ nhất Luyện Khí nhưng hắn..."
Chưa nói hết lời, đã rụt cổ lại.
"Vù" một tiếng, một chiếc roi màu đỏ bay qua đỉnh đầu y, đánh vào tảng đá xanh lớn phía sau lưng họ, tảng đá to bằng cái thớt kia đột nhiên phát ra tiếng, vỡ thành mảnh vụn bay tán loạn. Nàng thu roi lại, cười lạnh nói, "Còn quấy rầy ta chơi cờ nữa ta đập đầu người!"
Tôn quản sự hết nói nổi, vội vàng nắm tay áo Phương Nguyên, "Đi thôi, Tiểu Lạt Tiêu không dễ chọc..."
Phương Nguyên không ngờ chuyện không thuận lợi. Tiểu Lạt Tiêu kia ngay cả thử cũng không thèm, trực tiếp từ chối hắn, trong lòng câm nín. Tôn quản sự dắt hắn rời đi, hắn không đồng ý, vẫn đứng thẳng tắp ngoài điện, bình tĩnh nhìn nàng ta.
Tổn quản sự không biết hắn muốn làm gì, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.
Tiểu Lạt Tiêu kia đã nhận thấy ánh mắt của hắn, nhưng nàng không để ý đến, mãi đến khi đi thêm vài nước cờ, cuối cùng đặt một quân cờ vào bên trận địa của đối phương, mỹ mãn hét to một tiếng, "Định càn khôn!" Lão nhân đầu bạc trưng vẻ mặt khổ não, lúc này nàng mới xoay người lại, lạnh lùng nhìn Phương Nguyên nói, "Sao, bản cô nương không nhận ngươi, chẳng lẽ ngươi vẫnkhông phục?"
Phương Nguyên nghênh đón ánh mắt tràn đầy sát khí của nàng, thản nhiên nói, "Đúng vậy, không phục!"
Tôn quản sự sợ hãi, dùng sức nắm lấy tay Phương Nguyên, "Đi thôi đi mau thôi, chớ tranh luận với nàng!"
"Ha?"
Tiểu Lạt Tiêu nở nụ cười lạnh, mân mê chiếc roi trong tay, "Vậy thì ta..."
Trước khi chiếc roi vung đến đầu mình, Phương Nguyên hít một hơi thật sâu, bước thẳng về phía trước, đi đến bên cạnh lão nhân đầu bạc thay lão di chuyển một quân cờ Pháp Tử, sau đó cười nói, "Càn khôn này ngươi không định được!"
"A?"
Mọi người không lường đến chuyện này, Tôn quản sự và Tiểu Lạt Tiêu ngơ ngác một chút.
Còn lão nhân đầu bạc thì từ kinh ngạc biến thành vui sướng bất ngờ, nhìn kỹ bàn cờ, cười lớn, "Hay, hay! Nha đầu Tiểu Hồng, vừa di chuyển quân Pháp Tử thì quân Kiếm Kỳ của ngươi cũng phải bước tiếp, đừng nói là định càn khôn của ta, ta còn muốn định càn khôn của ngươi đây..."
"Ngươi biết đánh cờ?"
Tiểu Lạt Tiêu nhìn thoáng qua bàn cờ, liếc Phương Nguyên, sắc mặt có chút khó coi nhưng vẫn chưa tới mức tức giận.
Phương Nguyên nhếch miệng mỉm cười, "Học cùng với tiên sinh ở Tiên Tử đường."
Tiểu Lạt Tiêu hừ lạnh một tiếng, "Học bao lâu?"
Phương Nguyên suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói, "Một năm!"
Vẻ mặt Tiểu Lạt Tiêu thay đổi, "Chỉ mới học một năm mà lại dám nhúng tay vào nước cờ của ta?"
Phương Nguyên nói, "Sau một năm thì ta không cần học nữa."
Đuôi mày Tiểu Lạt Tiêu dựng lên, "Vì sao?"
Phương Nguyên nói, "Vì tiên sinh đã không thể nổi thắng ta nữa."
Tiểu Lạt Tiêu không biết Phương Nguyên có khoác lác không, ánh mắt lóe lên, đột nhiên di chuyển quân cờ trên bàn, trong chốc lát giải trừ thế cờ của Phương Nguyên, cười lạnh nói, "Ta vẫn muốn định càn khôn của ngươi!"
Lão nhân đầu bạc cười nói, "Bước này có thể giải.."
Nhưng lão còn chưa động cờ, Phương Nguyền đã đi trước một bước, cười nói, "Tại sao phải giải, còn muốn phá cục diện của ngươi luôn cơ!"
Lão nhân nhìn đường cờ của Phương Nguyên, ngây người một lát, sợ hãi than, "Nước cờ thật hung hãn!"
Tiểu Lạt Tiêu cũng biến sắc, suy nghĩ một lát mới dịch một quân cờ, cười lạnh, "Một bước này của ta..."
Nàng còn chưa nói xong, Phương Nguyên đã đánh quân Pháp Tử xuống, thản nhiên
nói, "Đây là một nước cờ dở của ngươi!"
Tiểu Lạt Tiêu giận dữ, "Ngươi dám nói nước cờ của ta dở, ta..."
Vừa nói vừa đập quân Kiếm Kỳ hét lớn, "Trong vòng ba bước, ta sẽ định càn khôn của ngươi!"
Phương Nguyên cười không nói gì, chỉ đẩy một quân Tử tới, nói, "Trước tiên thì bây giờ ta định càn khôn của ngươi đã!"
Trong nháy mắt, mọi người ngây dại, nhìn bàn cờ không chuyển mắt.
Tôn quản sự sâu trong lòng chỉ nghĩ đến một màn không thể tin được trước mắt này.
Bàn cờ này gọi là trận kỳ, sau khi trải qua đại kiếp nạn, một vị Nguyên Anh lão tổ đã dựa vào đối trận của người tu hành và các sinh linh hắc ám để làm ra, rất thịnh hành trong giới tu hành. Chỉ là quân cờ biến hóa vô cùng đa dạng, mê hoặc khó hiểu, bởi vậy tuy rằng nhiều người biết chơi cờ nhưng lại rất ít người chơi tốt. Tiểu Lạt Tiêu chính là kỳ tiên nổi danh trong Thanh Dương Tông, ngoại trừ vài lão nhân và chân truyền trong tiên môn, hiếm có ai có thể đánh cờ với nàng. Nhưng ai mà ngờ được hôm nay, Phương Nguyên lại...
"Khi dễ?"
Trong ngực Tôn quản sự vang lên hai chữ này, sau đó thập phần kiên định gật đầu.
"Đúng, đây chính là khi dễ!"
Bất kể là nhìn như thế nào, trong trận cờ này, Phương Nguyên tạo cho người ta cảm giác sâu không lường được.
Hắn không giống như đang đánh cờ với Tiểu Lạt Tiêu, mà như đang khi dễ nàng.
Còn lão nhân bạc đầu lại nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nhịn không được cười ha ha, "Cờ hay, xác thực đã định càn khôn rồi!"
Tiểu Lạt Tiêu Lăng Hồng Ba cũng nhìn chằm chằm bàn cờ, ánh mắt hung ác của nàng như muốn đâm thủng bàn cờ, ngón tay liên tục di chuyển, tựa hồ đang suy tính nước cờ, mắt nàng sáng rực lên mấy lần nhưng đều trầm xuống.
Qua thời gian một chén trà, dường như nàng mới xác định được rằng ván cờ trước mắt đúng là đã bị đối phương định càn khôn rồi.
Khẽ cắn môi, trầm giọng nói, "Thêm một ván nữa!"
Phương Nguyên nói, "Được!"
Hắn bước lên, chen vào bên cạnh lão nhân đầu bạc, ngồi ngay ngắn, ngón tay thả lỏng, mục quang như long.
Tôn quản sự sợ hắn chọc giận Tiểu Lạt Tiêu, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ, "Phương sư đệ, chúng ta mau về thôi..."
Phương Nguyên cười nói, "Yên tâm, không tốn nhiều thời gian đâu!"
"Tiểu tử ngươi khinh thường ta sao?"
Lăng Hồng Ba âm thầm nghiến răng nghiến lợi, tỉ mỉ suy tư thế cờ một lần, chậm rãi đẩy quân Pháp Tử lên, trong lòng nàng có một luồng lửa giận, thầm nghĩ, "Mới vừa rồi là do ta nóng nảy, mới để hắn thừa nước đục thả câu, bây giờ ta phải làm hắn đẹp mặt..."
Vừa nghĩ, vừa nhìn Phương Nguyên thản nhiên như không hạ cờ, cực kì trầm ổn.
Trong lòng nàng đang suy nghĩ nhiều thế cờ hay, các đường cờ hoa lệ, từng đợt ánh sáng cầu vồng hiện lên.
"Định càn khôn!"
Nhưng đang lúc nàng gần thu tay đánh ra đường cờ hoàn mỹ trong lòng, đối diện vang lên thanh âm bình tĩnh của Phương Nguyên.
Nàng kinh hãi, vội vàng nhìn kĩ, phát hiện quân Kiếm Kỳ của đối phương đã đánh chiếm đến tâm bàn cờ.
"Sơ suất rồi!"
Nàng cắn môi, hạ cờ ứng đối, hóa giải thế nguy.
"Định càn khôn!"
Vậy mà Phương Nguyên không chút để ý đường cờ của nàng, lần thứ hai hạ cờ xuống, vẫn là xu thế định càn khôn.
"Ngươi..."
Tiểu Lạt Tiêu giận dữ, cắn môi lại tiếp tục ứng đối giải trừ thế nguy, trong ngực thầm nghĩ, "Ta sẽ lập tức..."
Ý niệm còn chưa hiện lên hoàn chỉnh trong đầu, thanh âm Phương Nguyên lại vang lên, "Định càn khôn!"
"Ta..."
Tiểu Lạt Tiêu muốn khóc luôn rồi, thở dốc kêu, "Ta xem ngươi kiêu ngạo thế nào!"
Vừa nói vừa dùng ánh mắt hung ác trừng thẳng Phương Nguyên, môi bị cắn đến trắng bệch.
Còn Phương Nguyên chỉ bình tĩnh nhìn nàng một lúc, sau đó chậm rãi đẩy một quân cờ lên, thản nhiên nói, "Định càn khôn!"
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Lạt Tiêu, ngón tay hắn gõ bàn cờ, bổ sung, "Nước cờ thua!"
"Ngươi ngươi ngươi..."
Tiểu Lạt Tiêu tức giận nhảy dựng lên, nhìn bàn cờ tức giận đến mặt đỏ hồng, giọt nước mắt dường như cũng đã đảo quanh tròng.
Chứng kiến chuyện này, Tôn quản sự và vị lão nhân đầu bạc kia đều không dám lên tiếng, chỉ ngây ngốc nhìn hai người.
Tôn quản sự cẩn thận níu tay áo Phương Nguyên, "Mau đi nhanh thôi, ở lại sẽ bị đánh đó..."
Phương Nguyên gật đầu, đứng dậy, nhưng lại nghe tiếng Tiểu Lạt Tiêu quát, "Không được đi, đánh thêm ván nữa!"
Phương Nguyên hết nói nổi xoay người, "Không đánh nữa, ta phải trở lại làm việc.."
Tiểu Lạt Tiêu oán hận nói, "Ngươi làm gì, không phải ngươi đến Linh Dược giám của ta lĩnh phù chiếu sao?"
Phương Nguyên vô tội nói, "Nhưng ngươi nói ta không hợp mà..."
Tiểu Lạt Tiêu vỗ mạnh lên bàn quát, "Bây giờ ta nói ngươi hợp, ngươi không phục sao?"
Phương Nguyên ngẩn ngơ, bất đắc dĩ nói, "Phục phục, ngàn phục vạn phục!"