Quân Cửu nhìn Anatole phun ra một ngụm máu, cả người dường như cũng bị dị năng phản phệ, đông cứng toàn thân, lạnh lẽo đến mức rùng mình.
" Anatole! "
Tinh linh vốn được xưng là đứa con của tự nhiên, bọn họ có năng lực tự lành rất mạnh, nhưng Anatole...!Mấy năm trước hắn bị em gái làm bị thương nặng, thân thể vốn không tốt, sử dụng ngôn linh quá độ làm hắn cảm nhận rõ sự trôi đi của sinh mệnh.
Nhưng chút đau đớn đó không làm Anatole để tâm, hắn nhìn Quân Cửu lo lắng chạy tới, ánh mắt hơi sáng lên.
Hắn biết, tiểu tang thi vương của hắn nhìn như vô tâm vô tình, kỳ thực chỉ cần là người mà cậu tán thành thì sẽ hết mực quan tâm.
...
Sáng hôm sau.
Trong một căn nhà nhỏ được cho thuê.
" Cậu đang bị thương, chạy loạn gì mà chạy loạn!" Quân Cửu ấn tinh linh tóc đen xuống giường, vẻ mặt nghiêm khắc.
" Nhưng mà...!" Tinh linh tóc đen do dự mốt xíu, cuối cùng vẫn nghe lời nằm trở lại giường.
" Được rồi được rồi, bệnh nhân thì phải nghe lời người nhà! Để tôi đi nấu cơm trưa cho cậu!" Tinh linh nghe lời làm Quân Cửu dâng lên chút thành tựu, thề phải vào bếp thể hiện tai nghề của mình.
Quân Cửu khí thế hừng hực sắn tay áo vào bếp, lúc này bé Hamster thích giấu đồ ăn lại hào phóng cực kì, lôi hết nguyên liệu ra nấu nướng một món lẩu thập cẩm.
...
Vì vậy ba tiếng sau, Anatole cầm đũa hơi run tay, nhìn về phía nồi thập cẩm màu vàng vàng nâu nâu không phân biệt nổi thứ gì trước mắt.
" Ăn đi, tớ đặc biệt hầm ba giờ lận! Chắc chắn rất bổ dưỡng!" Quân Cửu vẻ mặt chờ mong nhìn Anatole.
Anatole làm gì có nghị lực chống lại nóc nhà nhà mình, lập tức gắp thức ăn cho vào miệng.
" Thế nào? Lâu lắm không nấu nướng không biết tay nghề có tốt lên không..."
Anatole không phụ sự mong chờ của Quân Cửu, chần chờ xíu xiu chọn lock từ ngữ rồi khen lấy khen để: " Mùi vị thanh đạm mọng nước ( không cho muối không thanh đạm mới là lạ), rau xanh nấu rất đúng lúc, vào miệng liền tan ( hầm ba giờ mà), hương thơm đậm đà đặc trưng ( một đám đồ ăn quậy với nhau, không đặc trưng thì đặc gì?)"
Quân Cửu càng nghe càng cảm thấy không đúng, muốn gắp một miếng thử thì bị Anatole ngăn cản: " Là em nấu cho anh mà.
Ngoan, lát nữa anh nấu món khác cho em, cái này là của anh.
"
Anatole sợ Quân Cửu ăn xong đau bụng, không cho cậu đụng vào món lẩu thập cẩm này.
" Nhưng...!Nhưng miếng anh vừa gắp là thịt mà..." Quân Cửu ấp úng nhìn Anatole, trong nháy mắt đã hiểu ra.
Anatole khựng lại một lát, không ngờ một đời tỉnh táo ( ngoại trừ trước mặt Quân Cửu) của mình lại lật xe vì thức ăn của người trong lòng.
Hắn châm chước từ ngữ, muốn an ủi Quân Cửu.
Nhưng cọng dây thần kinh xấu hổ của Quân Cửu đã bỏ nhà đi bụi, hoàn toàn không cần ai an ủi: " Cậu đang bị thương, phải tĩnh dưỡng phải tĩnh dưỡng phải tĩnh dưỡng! Để tớ ra ngoài mua thức ăn!"
Khi Quân Cửu mua thức ăn trở về thì vừa vặn đụng phải Issac - Chính là báu vật biển sâu trong hội đấu giá.
Lúc trước, khi dìu Anatole đi xem y sư thì cậu cũng dùng dị năng hủy luôn lồng vàng, sau đó dùng nó trở Issac đi cùng luôn.
Suy cho cùng hải yêu này còn bị hạ thuốc.
Quân Cửu hoàn toàn không phải một kẻ tinh tế, ngược lại vô tâm đến mức khiến người ta muốn tấu một trận.
Issac lúc này đã biến đuôi cá thành đôi chân, bị bỏ lại một đêm trong tiệm thuốc tỏ vẻ "bảo bảo giận nhưng bảo bảo không dám nói".
Quân Cửu nhìn hải yêu xinh đẹp trước mắt, cũng nhận ra ánh mắt u oán của hải yêu tóc lam, cậu ngại ngùng gãi gãi đầu tóc: " Thật sự xin lỗi, hôm qua đã quên mất cậu!"
Hải yêu Issac:...!Ngươi xác định ngươi không phải đang đâm một dao sao?!
Hải yêu tóc lam hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lửa giận: " Tôi muốn trở về hải dương."
" Ồ? Là đến nói lời từ biệt sao? Vậy cậu đi thong thả.
"
Hải yêu nghiến răng, không biết cậu ngu thật hay giả vờ ngu ngốc: " Cậu không có gì muốn nói sao?"
Sau đó hải yêu thấy nhân loại tóc vàng nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc, còn có một tia kỳ quái.
Hải yêu:...!Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh!
Hải yêu lại lại lại hít sâu: " Hôm qua cậu và...!Tên tinh linh kia đã...!Mua tôi."
Quân Cửu đã hiểu, gật gật đầu: "Cậu đến để cảm ơn hả? Không cần không cần, cứu một mạng người...!Mạng cá hơn xây bảy tòa tháp."
Hải yêu hít sâu hít sâu...
Hải yêu tức quá, phất tay áo rời đi.
Quân • EQ âm vô cực • Cửu không thể hiểu nổi, cho rằng tính cách của cá này thật khó ở chung, vẫn là Anatole tốt nhất, nấu ăn ngon, tính cách tốt, dung mạo đẹp, âm thanh dễ nghe.
Sau đó Quân Cửu lại thấy hải yêu quay trở lại cùng một tấm thiệp hồng.
Coi như quà đáp lễ vì hai người đã cứu hải yêu mà không cần báo đáp.
" Tôi phải quay về thành hôn..." Lời còn chưa dứt, hải yêu tóc lam đã thấy mắt nhân loại sáng lên, lấp lánh lấp lánh.
Hải yêu:...!Đột nhiên có chút hối hận, thu tay lại còn kịp không?
Tất nhiên giáo dưỡng và ánh mắt của nhân loại không cho phép, cuối cùng Issac vẫn phải đưa hai tấm thiệp ra ngoài.
Trên đường đi đến truyền tống trận trở về biển sâu, Issac nhìn chằm chằm bàn tay đã đưa thiệp, lại lại lại...!Hít sâu một hơi.
Không tức giận, không hối hận, không tức giận, không hối hận, không...
Con mẹ nó! Tức quá! Hối hận ghê!
Issac cắn rứt lương tâm nhảy vào biển rộng, bóng dáng ưu nhã lộn một vòng như say rượu, rất nhanh đã hòa cùng biển sâu.
...
Quay trở lại với Quân Cửu, sau khi cùng Anatole thỏa mãn xong cái bụng, cậu ta nằm ườn trên ghế, lười biếng như con mèo phơi nắng.
Ánh nắng ấm áp làm Quân Cửu cực kỳ dễ chịu, khiến người ta nhịn không được muốn ngủ một giấc.
Nào ngờ chưa kịp chợp mắt, bước chân dồn dập nôn nóng vang lên gần ngôi nhà nhỏ.
Anatole cùng thu hồi tầm mắt dính trên người nhân loại tóc vàng, cùng cậu đồng thời nhìn về phía cửa.
" Nếu đã đến vậy vào nhà ngồi một chút? Có chuyện gì từ từ thương lượng? " Quân Cửu thấy bầu không khí ngoài cửa cực kỳ căng thẳng, tốt bụng đề nghị với bọn họ.
Hai đội nhân mã:!!!
Nhưng nếu đã bị phát hiện, bọn họ liếc nhìn nhau, song song cùng nhau tiến vào.
Hai đội nhân mã một trắng một đỏ, đội trắng mặc y phục của thần điện - Là loại quần áo trắng tinh thêu hoa văn mặt trời, nhìn qua trang nghiêm thánh khiết thẩm mỹ không tệ.
Người đi đầu là một thần phụ cầm quyền trượng, tóc vàng mắt lam, vẻ mặt nhân từ, áo bào của hắn dài hơn