Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Tới thành phố H


trước sau

Lăng Sâm ăn xong bữa sáng, đến khi tất cả lên xe đi tiếp thì tâm trạng hắn vẫn còn lân lân như trên mây.

Cả đám nhìn hắn như vậy thì chỉ biết lắc đầu thôi.

Lăng Sâm đang cười thì chợt nhớ Hàn Chi nói chuyến đi này muốn thu vật tư mà lúc trước trong kho không có. Hắn nhớ hình như trong kho hắn thu thập cho cô không có đồ dành cho em bé. Lúc đó, hắn nào nghĩ đến chuyện này.

“Em nói lần này đi ra ngoài là thu thập vật tư cho con hả?” Lăng Sâm quay sang hỏi Hàn Chi.

“Ừ, anh đi không lâu thì em biết mình có thai, khi đó em đã dự định đi thu thập rồi.” Hàn Chi nói.

“Nửa tháng trước em đã biết rồi hả? Sao không nói cho anh biết? Hay là em không tính nói cho anh biết hả?”

Lăng Sâm nghi ngờ nhìn Hàn Chi. Hắn và cô mới xác định quan hệ người yêu không lâu, cho đến bây giờ hắn mới biết cô có thai. Lăng Sâm nghĩ nếu cô và hắn không xác đinh quan hệ, với tính cách của Hàn Chi, rất có thể sẽ không bao giờ cho hắn biết chuyện này.

Hàn Chi nhìn Lăng Sâm, thấy hắn ủy khuất như vậy thì có hơi chột dạ, cười cười nhìn hắn.

Lăng Sâm thấy Hàn Chi biểu hiện như vậy thì cũng đủ biết là hắn suy đoán đúng, hắn than thở.

“Em!!! Con mèo nhỏ không lương tâm này.”

“Em cũng có nhỏ đâu...” Hàn Chi nhẹ giọng thì thầm.

Xe tiếp tục đi trên đường, từ đồng hoang dần dần xuất hiện cửa nhà xầm uất. Tất cả đều biết đây là bước vào địa phận của thành phố H.

Ở thành phố H, vì nơi đây không có quân đội như thành phố M, nên tình hình không được củng cố tốt. Trên đường, xe nằm ngang dọc, bừa bộn đến không thể lái xe đi tiếp được. Cả đám đành phải xuống xe để đi bộ.

Tiếng động cơ làm cho tang thi xung quanh tụ tập lại. có hơn mười con. Đối với mấy người được rèn luyện chính quy như nhóm Lăng Sâm thì đối phó những tang thi này dễ như trở bàn tay. Không đến ba phút, xác tang thi nằm la liệt trên đất.

Đợi mọi người thu tinh thạch tang thi xong, Lăng Sâm chỉ để lại cho mỗi người một cái túi đeo, còn lại vật tư và xe đều thu vào không gian.

Lăng Sâm lấy ra một tấm bản đồ của thành phố H. Nhìn một hồi, hắn dẫn mọi người đi tiếp.

Lăng Chi cũng không ngại đi bộ, cô chỉ lười thôi, chứ sức của cô thì đi hết cái thành phố H này cũng không nhầm nhò gì.

Hàn Chi phóng ra tinh thần lực dò xét xung quanh, cô thấy được có rất nhiều người núp trong các tòa nhà khác theo dõi nhóm cô. Cái cảnh Lăng Sâm thu xe vào không gian chắc đã bị mấy người đó nhìn thấy hết rồi. Sắp tới, nhóm của cô chắc chắn sẽ bị xem thành dê béo. Thôi, ai muốn chết thì cứ nhào vào, cô cũng không sợ phiền phức, người đàn ông của mình thì mình phải chiều thôi.

Lăng Sâm cũng cảm giác được, bây giờ hắn đã là dị năng giả cấp năm, đương nhiên cũng có thể cảm nhận được những tia dị năng dao động xung quanh, tuy không rõ bằng Hàn Chi nhưng vẫn khiến cho hắn biết được mình đang bị theo dõi.

Xem ra, trật tự ở đây không được tốt cho lắm.

Người khác đi ra ngoài thì sợ sệt, cảnh giác bốn phía, còn

cái nhóm này thì cứ như đi dạo phố. Họ cứ thấy cửa hàng nào còn đồ vật thì cứ vào vơ vét, dù sao dị năng không gian của Lăng Sâm cũng đã bị thấy ngay từ đầu nên cũng chẳng cần phải che giấu nữa, với cả Lăng Sâm cũng không tính che giấu nó.

Đám Lăng Sâm vừa đi vừa giết tang thi, đào tinh thạch, thu thập vật tư, làm những người theo dõi xung quanh trông mà thèm đỏ cả mắt, nhưng không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

Không thấy được đám người kia xử tang thi nhanh như vậy hả? Bọn họ có vũ khí, có dị năng. Có đứa ngu mới lao ra để bị đánh thôi.

Thu thập đến gần buổi chiều, nhóm Lăng Sâm nhìn thấy một căn cứ nhỏ, lấy một khu dân cư có tường rào bao quanh làm trụ sở.

Hàn Chi vừa nhìn căn cứ này thì biết dây là căn cứ tự thành lập, không phải do chính phủ hay quân đội đứng đầu. Nó nhìn rất đơn sơ, từ ngoài cổng, cô có thể thấy được người ở bên trong. trên mặt họ không có sức sống, mang theo sự chết lặng, tuyệt vọng của mạt thế.

Bên khu vực cây xanh dành cho người đi dạo trước kia, nay thành khu để dựng lều vải cho người sống sót. Tràng cảnh tiêu điều, Hàn Chi không biết Lăng Sâm có muốn vào hay không nữa, chứ còn cô là cô không muốn vào đó một chút nào, nhìn thôi là đủ biết bên trong loạn vô cùng.

Lăng Sâm cũng có suy nghĩ như Hàn Chi. Hắn thấy thà bọn họ ra ngoài kia dọn đại một căn nhà để vào nghỉ còn hơn ở trong cái căn cứ rối tung này.

Đám người canh giữ ngoài cổng, vừa nhìn thấy nhóm Lăng Sâm đi lại gần thì họ đều sáng mắt lên. Nhìn trang phục sạch sẽ, trang bị vũ khí đầy đủ của nhóm Lăng Sâm, họ nghĩ trong bụng sắp gặp được dê béo. Nhưng ai có ngờ đâu, một tên vai u thịt bắp tính bước lên nói chuyện thì cả đám người kia liền quay đầu đi thẳng về một hướng khác.

Mấy tên canh cổng đều không thể tin được. Bên ngoài nguy hiểm như vậy, bọn họ không phải nên tìm kiếm nơi đông người để ở sao? Họ cứ như vậy mà đi mất rồi?

Nhóm Lăng Sâm cũng không quản người khác nghĩ cái gì, ai mà thèm quan tâm. Lăng Sâm dẫn nhóm của hắn đi tìm một căn nhà lầu. Hắn không chọn chung cư vì ở đó không biết có thanh lý tang thi hay chưa, chọn nhà dân không phải tiện hơn hay sao mà cứ phải đâm đầu vào chung cư làm gì cho phiền phức.

Căn nhà này có rào sắt bên ngoài, phía trong có một khoảng sân, nhà một trệt hai lầu, khuông viên rộng rãi. Cổng bị khóa ngoài, có lẽ khi mạt thế đến thì chủ nhà này ra ngoài chưa về kịp, bên trong không có tang thi nên không cần phải thanh lý, chỉ dọn dẹp lại là ổn.

Xung quanh có vài con tang thi đi không định hướng, cả đám xử lý nhanh chóng.

Lăng Sâm phá ổ khóa, đợi mọi người vào hết bên trong, lại thấy ra một cái ổ khóa mới khóa lại cổng. Trong nhà có đến sáu phong ngủ. Đương nhiên, tối nay vẫn là Hàn Chi chung phòng với Lăng Sâm rồi.

Lăng Sâm nhìn nhìn Hàn Chi không nói gì, trong lòng lại âm thầm vui vẻ.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện