Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Vào nhà.


trước sau

Đám người kia bước vào trong thì Lăng Sâm nhìn thấy Vương Lâm. Có thể hắn không nhớ nổi Đào Cẩm Hinh nhưng Vương Lâm thì hắn nhớ được, đây không phải là vị hôn phu cũ của Hàn Chi sao.

Lăng Sâm cau mày nhìn, theo hắn được biết thì trước khi mạt thế đến, Hàn Chi đã hủy hôn ước này rồi. Nhưng bây giờ nhìn thấy vị hôn phu cũ của cô thì Lăng Sâm vẫn thấy hắn thật đáng ghét, không lẽ vì hắn (Vương Lâm) mà cô cho đám người này vào hay sao?

Lăng Sâm càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, hắn nhìn Hàn Chi xem trêm mặt cô có biến hóa gì không.

Hàn Chi cảm nhận được ánh mắt dán chặt vào mình, thì nghiêng đầu sang nhìn lại Lăng Sâm. Hắn là muốn làm cái gì vậy? Biểu tình ủy khuất kia là làm cái gì vậy hả? Cô làm gì hắn rồi?

Hàn Chi lại nhìn sang chỗ đám người Vương Lâm, lại nhìn Lăng Sâm chớp chớp mắt. Hình như cô hiểu được Lăng Sâm tại sao lại bị như vậy rồi. Hàn Chi khẽ mỉm cười.

“Anh nghĩ cái gì vậy? Em không phải cho mấy người đó vào vì hắn ta. Anh không thấy Đào Cẩm Hinh sao?” Hàn Chi nhỏ giọng nói với Lăng Sâm.

“Đào Cẩm Hinh là ai? Anh làm sao biết được chứ?” Lăng Sâm nghe Hàn Chi giải thích thì ấm ức nãy giờ đã bay đi mất tiêu rồi nhưng vẫn giả vờ giận dỗi.

“Anh thật là... Đáng lẽ anh phải cảm ơn cô ta mới đúng đó, nhờ có cô ta mà anh mới gặp được em.” Hàn Chi thỏ thẻ nói với Lăng Sâm, còn hôn nhẹ lên má hắn một cái để dỗ dành hắn.

Lăng Sâm cười híp cả mắt. Bây giờ, ai quản mấy người kia là cái khỉ gió gì, vợ hắn còn mới hôn hắn đây này.

Về phía bên Vương Lâm, sau khi đi vào nhà, hắn thấy được một thân ảnh xinh đẹp quen thuộc ngồi ghé đầu vào một người đàn ông nói chuyện thân mật.

Đây không phải là bị hôn thê cũ của hắn sao. Lúc trước, cô ta không phải rất yêu hắn, suốt ngày bám riết lấy hắn, mà bây giờ lại ngồi âu yếm bên người đàn ông khác như vậy. Mà cũng đúng thôi, lúc đưa ra đề nghị hủy hôn, Đào Cẩm Hinh nói cô ta vì muốn giàu sang hơn mà bỏ nhà theo người đàn ông khác có tiền hơn hắn mà.

Còn người đàn ông kia không phải là Lăng thiếu hay sao. Hèn gì cô ta muốn hủy hôn với hắn. Đây là bám được theo người nhà giàu, quyền quý nên không cần hắn nữa. Vương Lâm nghĩ lại cảm thấy đúng, dạng con gái như vậy người nào mà không làm chồng được cơ chứ.

Hàn Chi đang nói chuyện vui vẻ với Lăng Sâm thì thấy Vương Lâm cười mỉa mai nhìn mình. Thật không hiểu thấu được cái con người này, nhìn cô như vậy làm cái gì?

Lăng Sâm ngồi kế bên cũng nhìn thấy được, hắn nhíu nhíu mày. Hắn không thích người này, không biết nếu sau này, hắn có lỡ giết tên kia, mèo con nhà hắn có ý kiến gì không nữa.

Đào Cẩm Hinh cũng thấy được Hàn Chi, nhưng cô ta không phải nhìn chăm chú vào Hàn Chi, mà là nhìn Lăng Sâm.

Đây không phải là Lăng thiếu mà lúc trước cô gặp được ở khách sạn Hoàng Yến hay sao. Anh ta cử chỉ nhẹ nhàng, ôn nhu nhìn Hàn Chi, nâng niu cô ta như một bảo vật. Nhìn cái nhà này xem, có điện, trong bếp, đồ ăn đang tỏa ra mùi hương phong phú, trên bàn còn có một đĩa trái cây.

Vì cái gì? Cùng là phụ nữ mà tại sao Hàn Chi lại có được những thứ tốt như vậy, còn có một người đàn ông tốt như vậy ở kế bên?

Đào Cẩm Hinh bắt đầu so sánh Vương Lâm với Lăng Sâm. Không so thì thôi, đã so thì cô ta càng cảm thấy khuất nhục.

Vương Lâm đối sử với Đào Cẩm Hinh tuy là không tệ nhưng không hề chiều chuộng cô (Đào Cẩm Hinh). Cô nhìn một thân trang phục vừa bẩn vừa thô của bản thân, lại nhìn Hàn Chi ăn mặc sạch sẽ, váy áo xinh đẹp ở kia, hai người cứ như hai thái cực.

Nó càng khiến cho cô cảm thấy nhục nhã. Tại sao cô không gặp được một người như Lăng Sâm, biết vậy lúc trước, cô không tìm cách chia rẽ Vương Lâm và Hàn Chi làm gì.

Hừ, cô cướp được đàn ông của Hàn Chi một lần cũng sẽ cướp được lần thứ hai. Cô không tin đàn ông thời bây giờ sẽ còn chung thủy, ai mà

không có ba, bốn người phụ nữ bên người chứ. Đàn ông chỉ là một lũ suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà thôi, sẽ không cưỡng lại được cám dỗ.

Đào Cẩm Hinh cười nham hiểm nghĩ.

Hàn Chi tuy chán ghét cái nhìn của Vương Lâm nhưng còn cảm thấy ghê tởm hơn bởi ánh mắt của Đào Cẩm Hinh nhìn Lăng Sâm. Người đàn ông của cô mà cô ta cũng dám ngấp nghé sao? Hàn Chi híp mắt nguy hiểm nhìn Đào Cẩm Hinh.

Cuộc đấu mắt nói thì dài chứ chỉ diễn ra trong tích tắc.

Vào trong, Vương Lâm bước lên trước nói chuyện với Lăng Sâm, hắn nhìn ra được, ở đây Lăng Sâm là người đứng đầu.

“Lăng thiếu, không nghĩ đến ở đây cũng có thể gặp được anh. Lăng gia không phải ở thành phố M sao? Sao anh lại đến đây?”

“Tôi nghĩ tôi đi đâu hay làm gì anh cũng không cần biết đâu. Mấy người không phải chỉ muốn ở nhờ một đêm sao, ở tầng trệt này đi. Trên lầu là chỗ của chúng tôi, nếu người nào không có não thì cứ lên đó, tôi không ngại tiễn giúp đi tây phương sớm đâu. Chuyện ăn uống, các người tự lo lấy.” Lăng Sâm nguy hiểm nhìn Vương Lâm nói.

Vương Lâm chưa kịp nói gì Đào Cẩm Hinh đã chạy lên trước nói.

“Chị, em là em gái của chị, Cẩm Hinh đây ạ. Gặp được chị ở đây em mừng quá. Từ lúc chị bỏ nhà đi, cả nhà đều rất lo lắng cho chị. Bây giờ em thấy chị được Lăng thiếu che chở như vậy, em cũng yên tâm rồi.” Đào Cẩm Hinh tỏ vẻ thâm tình nói.

“Xin lỗi, mẹ tôi chỉ có một người con là tôi. Tôi cũng không có em gái, với cả từ lúc Hàn Thế Vinh và mẹ cô ép tôi hủy hôn ước thì tôi cũng chẳng còn liên quan gì đến cái nhà đó nữa.” Hàn Chi bị Lăng Sâm ôm vào trong lòng, lạnh nhạt nói với Đào Cẩm Hinh.

“Chị, sao chị có thể nói như vậy? Ở nhà không ai ép gì chị hết, chị đừng nói như vậy mà, em không biết ba đã nói gì với chị mà để chị hiểu lầm như vậy.” Cô ta vừa nói vừa muốn khóc.

“Cái gì? Không phải cô tự hủy hôn ước để theo người đàn ông khác sao?” Vương Lâm trợn mắt hỏi Hàn Chi.

“Tôi cũng không có nghĩa vụ gì giải thích với anh cả. Dù không có chuyện gì thì tự tôi cũng muốn hủy hôn.” Hàn Chi cau mày, cái Hàn gia này gieo tiếng xấu cho cô chắc hơi bị nhiều.

“Chị, chuyện đó đã qua, mình đừng nhắc lại nữa. Bây giờ, mình gặp được nhau là tốt tốt lắm rồi. Chị không giới thiệu em với mọi người sao? Sau này chúng ta có thể trợ giúp cho nhau. Em là dị năng hệ không gian nên đi thu thập đồ vật rất hữu ích.” Đào Cẩm Hinh vặn thân hình để khiến mình nhu mì nhất có thể.

Lăng Sâm thấy cô ta ổng a ổng ẹo nãy giờ, hắn đã muốn ói từ lâu rồi. Cái hàng này là thứ gì vậy? Sao cô ta có thể mặt dày, không biết xấu hổ như vậy? Hắn nhìn đến bệnh sạch sẽ đều muốn phát tác luôn.

Hàn Chi thấy mặt Lăng Sâm hiện đầy chán ghét, cũng không muốn nói nhiều với cô ta nữa.

“Như đã nói. Các người có thể ở tầng trệt, tuyệt đối không được lên lầu. Dưới đây có nhà tắm, có thể vào đó tắm rửa, đương nhiên nước tự mấy người lo, ăn uống cũng tự lo. Chúng tôi không tiếp nữa. Tôi đã nể tình cô mà cho cô ở lại, nên đừng được nước lấn tới.” Hàn Chi quét mắt lạnh lùng nhìn Đào Cẩm Hinh.

Đào Cẩm Hinh còn muốn nói thêm nhưng Vương Lâm đã bước lên kéo cô ta lại. Chẳng lẽ cô ta không nhìn thấy được ánh mắt như muốn giết người của Lăng thiếu hay sao. Con đàn bà này thật ngu hết sức, Lăng thiếu từ xưa đến nay đều không bao giờ là người tốt.

Nhóm Lăng Sâm cũng không quan tâm đến nhóm người này nữa, cả đám đi vào nhà bếp ăn cơm tối.

Ngoài này, Đào Cẩm Hinh vừa ăn bánh bích quy vừa phải chịu đựng mùi thơm từ trong nhà bếp bay ra, thật sự là tra tấn cô ta.

Mạc Sang Sang từ nãy đến giờ tuy không nói gì nhưng ánh mắt cô ta hơi lóe lên, rồi lại an tĩnh xuống.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện