Tối đến, nhóm của Lăng Sâm đều trở về phòng của mình.
Hàn Chi từ trước đến nay đều không phải là một cô gái mềm yếu, cô cũng sẽ không quá câu nệ khi ở bên Lăng Sâm. Đã tâm tư của cả hai người đều trao cho nhau thì cô cứ sống theo con tim mình thôi.
Tối đến, Đào Cẩm Hinh không phải là không có thử lên tầng trên. Nhưng cô ta chỉ vừa mới bước được hai bước thì đã bị tinh thần lực của Cố Thâm phát hiện, rồi ngay sau đó một lưỡi dao bằng kim loại của Lưu Duẫn, cắm ngay sát chân cô ta.
Đào Cẩm Hinh hoảng sợ, tay che kín miệng mình để không phát ra tiếng thét. Sau đó, cô ta nhanh chân bước về lại phòng khách, không dám lại tiến lên nữa.
“Hừ, đúng là không biết sống chết.” Lưu Duẫn hậm hực nói.
Nửa đêm, Hàn Chi đang mơ màng ngủ thì nghe có tiếng động dưới lầu, vì có những người kia nên cô không ngủ say, mà phân ra một tia tinh thần lực để theo dõi.
Bên dưới, trong phòng tắm, có tiếng phụ nữ rên nhẹ, tiếng đàn ông thở dốc, còn có tiếng thì thầm. Hàn Chi thật không thể tưởng được đám người này ở nhờ mà lại trắng trợn như vậy.
Cô nghe được tiếng đàn ông là của Vương Lâm, nhưng người con gái kia lại không phải là Đào Cẩm Hinh. Thật là tên Vương Lâm này vẫn chứng nào tật đó.
Hàn Chi cảm nhận được Đào Cẩm Hinh vẫn còn thức nhưng cô ta lại không làm ầm lên mà im lặng cắn răng chịu đựng. Người đàn ông còn lại trong đội của Vương Lâm thì rất tức giận, muốn đi lại chỗ Vương Lâm và cô gái kia để hỏi cho ra lẽ, nhưng bị Đào Cẩm Hinh kéo tay giữ lại, cô ta nhìn hắn lắc lắc đầu. Sau đó, hắn ôm cô ta vào lòng để an ủi.
Cô nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, cô ta bây giờ còn cần Vương Lâm bảo vệ mà. Chắc hẳn cô ta cũng biết được, người có tính cách trăng hoa như Vương Lâm không thể có một mình cô ta. Nhưng Đào Cẩm Hinh này cũng không phải dạng vừa.
Lăng Sâm đang ôm lấy Hàn Chi ngủ, nhận thấy người trong ngực mình cứ thao thức không chịu nghĩ ngơi thì khẽ ôm chặt cô một chút, hôn đỉnh đầu cô nói.
“Sao em không ngủ đi? Có thai rất mệt, em phải dưỡng sức chứ.”
Hàn Chi cũng ôm lại hắn, rồi kể cho hắn nghe chuyện cô thấy được ở dưới lầu, nghe giọng điệu của cô còn cảm thấy được cô đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lăng Sâm thật không biết phải nói gì với mèo con của hắn đây, hắn cũng nghe được tiếng động dưới lầu, dù gì hắn cũng là dị năng cấp năm rồi, đám người kia ồn như vậy hắn không nghe được thì mới là lạ. Kệ vậy, miễn cô cảm thấy vui là được.
Hàn Chi nhìn mấy người đó một lúc lại cảm thấy không thú vị, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, nhóm Lăng Sâm thu thập gọn gàng, tập hợp dưới lầu. Đám Vương Lâm cũng đã thức dậy, đang làm vệ sinh.
Thật sự thì phòng ốc có điện, có máy điều hòa mát mẻ như vậy ở rất thoải mái, đã rất lâu rồi Vương Lâm không được ở trong phòng có điều hòa như thế này.
Ở căn cứ thành phố M không phải là không có điện, mà là dùng dầu để chạy máy phát điện là một việc hết sức xa xỉ. Đào Cẩm Hinh có thu được máy phát điện, hiện đang để trong nhà hắn đang thuê ở căn cứ, nhưng chỉ dùng để thắp sáng mà thôi, một ngày chỉ xài ba tiếng đủ cho việc sinh hoạt như ăn uống, vệ sinh. Sau đó, máy sẽ được ngưng để tiếp kiệm nhiên liệu.
Còn ở Lăng Sâm nơi này, máy chạy suốt đêm. Đèn, điều hòa, những thứ xài bằng điện đều được duy trì nguyên một đêm. Người so với người sao mà cách xa nhau đến vậy.
Hàn Chi chắc chắn còn có tình cảm với hắn (Vương Lâm) nên mới nói giúp với Lăng Sâm đê cho hắn vào ở một đêm. Nếu thông qua cô, hắn có lẽ sẽ kiếm được một ít chỗ tốt của Lăng Sâm.
Ngay từ đầu khi vào căn cứ thành phố M thì Vương Lâm đã muốn vào quân khu thuộc quyền của Lăng Sâm. Nhưng ở đó, họ không chịu nhận hắn, nói hắn không đủ điều kiện để được tuyển dụng. Bây giờ, hắn có thể nhờ Hàn Chi thử một lần.
Vương Lâm vẫn luôn nghĩ Hàn Chi nhờ có sắc đẹp của mình mà bám víu được lên Lăng Sâm, chứ hắn không nghĩ cô có được dị năng gì đâu. Ai bảo người cô mảnh mai, da thịt lại bóng loáng, không hề giống một người có thể giết được tang thi.
Hàn Chi mà biết Vương Lâm bây giờ đang nghĩ cái gì thì sẽ thẳng tay cho hắn một bàn tay. Tên này thật đủ vô sỉ rồi. Hàn Chi sở dĩ cho đám người này vào là để trả ơn cho Đào Cẩm Hinh.
Tuy cô ta không