Hàn Chi tự tin có thể kéo nhóm người kia về phe mình nên cô không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, mà thoải mái dựa vào lòng Lăng Sâm.
Hàn Chi mới vừa nhắm mắt nghỉ không lâu thì nghe có tiếng bước chân đi lại gần đây. Cô mở mắt thì thấy một cô gái yểu điệu đi về phía Lăng Sâm. Cô biết mà, thế nào cũng sẽ như vậy.
Cô gái kia đi đến trước mặt Lăng Sâm thì dừng lại.
Lăng Sâm nhíu mày nhìn cô gái này, thật là, chuyện gì nữa đây? Hắn chỉ muốn ôm vợ ngủ thôi mà cũng không yên nữa.
Cô gái thấy Lăng Sâm nhíu này thì hơi khần trương nhưng nhìn lại Hàn Chi được Lăng Sâm cưng chiều như vậy thì lại kiên định. Cô không cần thay thế Hàn Chi, cô có thể làm chị em của Hàn Chi, cùng nhau chăm sóc người đàn ông này cũng được.
Hàn Chi mà biết được suy nghĩ của cô ta thì sẽ sớm nói với cô ta một câu: "Em gái, em mơ thật đẹp."
"Em tên Thẩm Quyên, em là dị năng hệ thủy. Em ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất thích anh. Em muốn đi theo anh, anh dẫn em theo với nhé."
Cô ta nhỏ nhẹ nói với Lăng Sâm sau đó lại quay sang hàn Chi nói.
"Chị, đàn ông ở mạt thế này có nhiều vợ là chuyện bình thường. Em dù gì cũng có dị năng, có thể giúp ích cho anh ấy. Em sẽ sống hòa thuận với chị, sẽ không vì chị không có dị năng mà khó dễ chị đâu."
Lời nói của cô ta thì lại mang đao ngầm. Ý cô ta muốn nói: "Tôi có dị năng có thể giúp ích cho Lăng Sâm, còn cô không có dị năng thì nên biết điều đi."
Hàn Chi đưa tya lên sờ sờ mặt mình, cười khổ. Gương mặt và cả cái tuổi của thân thể này nữa, thật là mang tính lừa gạt rất lớn nha.
Lăng Sâm đang muốn ra tay đánh cho cái con điên trước mặt này một đạo sét thì Hàn Chi ngăn lại.
Hàn Chi nhìn về phía cô ta nói.
"Ai nói với cô tôi không có dị năng?"
"Tướng chị mảnh mai như vậy. Từ lúc vào đây, chuyện gì cũng để anh ấy phải phục vụ chị. Một người đàn ông xuất sắc như anh ấy phải được người khác chăm sóc chứ không phải đi chăm sóc người." Cô ta nghĩ Hàn Chi chỉ mạnh miệng mà thôi.
Hàn Chi cười nhếch mép. Một đạo sét sẹt mang qua má cô ta, máu theo vết rách chảy xuống.
Cô ta kinh hoảng, hai tay ôm chặt má mình, không thể tin nhìn Lăng Sâm.
"Anh sao lại đánh em? Em không cố ý nói chị như vậy. Nhưng em chỉ muốn chăm sóc anh mà thôi, em không có ý gì khác." Thẩm Uyên nói mà còn cố tỏ ra vẻ yếu đuối, mảnh mai, nhỏ giọng thút thít.
Nếu Lăng Sâm thích kiểu người như vậy, cô cũng có thể làm thành thể loại anh ấy thích.
Lăng Sâm lắc đầu nói.
"Không phải tôi."
Ánh mắt Thẩm Quyên mờ mịt. Lăng Sâm nói không phải anh ta, vậy thì là ai. Cô ta quay sang nhìn về phía Hàn Chi, thấy cô đang nhìn cô ta mỉm cười. Cái cười đó làm cô thấy lạnh người.
"Không cần nhìn người khác, là tôi đánh cô. Chồng bà đây mà