Đêm nay, mọi người được một đêm ngủ ngon giấc, không có chuyện gì xảy ra cả.
Sáng mở cửa, Lưu Duẫn đã thấy được một đoàn xe đậu trước cửa. Lăng Sâm không làm chậm thời gian của mọi người, ra lệnh cho tất cả chuẩn bị xuất phát.
Cuối chiều, họ lại đi trở về cái siêu thị nhỏ kia, tính toán ở lại qua đêm. Lần này, không có ai ở đây ngoại trừ bọn họ.
Trương Phi nếu đã đi theo Hàn Chi thì Lăng Sâm cũng không để mấy người này chịu thiệt. Hắn lấy mì gói trong không gian phân phát cho mọi người. Trong số người nhà của bọn họ có người có dị năng hệ thủy, nên chuyện nước uống không quá khó khăn. Nhưng Lăng Sâm vẫn phòng hờ nói nếu có thiếu nước thì lại nói với Lưu Ly.
Trương Phi dứt khoát nhận lấy thức ăn. Dài dòng, cãi láo, đây đều không phải là tính cách của anh.
Người khác thấy Lăng Sâm trống không xuất hiện mì gói liền trong lòng kiên định hơn.
Nhưng chỉ có tám người Trương Phi là lo lắng. Nhóm Trương Phi đáp ứng đi theo không phải Lăng Sâm mà là Hàn Chi. Dù Trương Phi đã dặn dò đồng bạn của mình nói rõ với gia đình chỉ trừ chuyện kích phát dị năng. Nhưng do thời gian quá gấp gáp, chưa ai kịp giải thích rõ, chỉ nói là cùng nhau đi đến một thành phố mới, có ăn uống, có chỗ nghỉ ngơi, tốt hơn ở thành phố H này.
Còn chuyện kích phát dị năng, Trương Phi chưa biết được Hàn Chi có thật sự làm được điều đó hay không. Dù sao, đến bây giờ, cũng chưa có ai làm được.
Cùng lắm không phải còn có Lăng Sâm hay sao. Nếu như hắn đi theo Hàn Chi không được như ý thì còn có thể gia nhập quân đội.
Nghĩ đến đó, Trương Phi cảm thấy an tâm hơn không ít.
Chiều hôm sau, đoàn xe nối đuôi nhau đi vào địa phận thành phố M.
Hàn Chi chỉ đường cho Lưu Duẫn chạy xe đến nhà cô. Dù chỉ đi gần một tuần, nhưng Hàn Chi rất nhớ cảm giác về nhà, nhớ người nhà của cô.
Hai kiếp, cô mới cảm nhận được tình thân ấm áp. Hàn Chi vô cùng quyến luyến cảm giác này.
Đi ra vùng ngoại ô, xa xa, tất cả có thể thấy được tường đất cao, bao trọn một khu vực lớn. Hàn Chi cảm thấy rất không sai, nhìn rất kiên cố.
Nhưng Hàn Chi hơi thắc mắc, nếu có một mình Nguyễn đại ca thì không thể nào xây tường nhanh như vậy được. Không lẽ, lúc cô đi, cậu chiêu thêm người vào ở.
Đi đến gần cổng tường, một cái hàng rào chắn ngang. Rào làm bằng cây to ghép lại thành. Bên hông tường còn được gắn máy ghi hình. Mọi người nhìn thấy được đèn trong máy ghi hình sáng, chứng tỏ nó có điện.
Nhóm Trương Phi trợn tròn cả mắt. Ở căn cứ thành phố H, điện chỉ có một căn được sử dụng mà thôi, đó là căn phòng của người đứng đầu căn cứ. Ở đây, điện lại được dùng cho lấp đặt máy thu hình ngoài cổng.
Chẳng những nơi đây có máy thu hình còn được lắp cả chuông.
Lăng Sâm đi xuống ấn chuông cổng. Rất nhanh, có người chạy ra ngoài. Hắn thấy người liền cười chào hỏi.
"Anh họ, mọi người về thăm nhà hả?"
"Mấy đứa cuối cùng cũng chịu về rồi hả? Ông bà nhớ tụi em lắm, nhanh vào đi."
Lâm Tuấn nhanh nhẹn ấn chốt mở cổng gỗ, rồi leo luôn lên xe Hàn Chi để mọi người chở vào.
Trương Phi chạy vào rồi mới để ý thấy có một bộ tự động kéo mở rào chắn được lắp phía sau hàng rào gỗ. Nhà này có phải quá xa sỉ rồi không?
Sau Hàng rào, mười căn biệt thự nối dài. Trương