Bàn bạc xong, ba Lăng, Lăng Vỹ và Lăng Sâm quyết định sẽ không giết người vô cớ, chỉ giết những thành phần nguy hiểm, có tội cưỡng gian, bốc lột hoặc thành phần chống đối.
Những người tự nguyện đầu hàng thì sẽ được cung cấp một ít thức ăn rồi đuổi ra căn cứ.
Những người của Triệu gia trong quân khu này đều được Triệu Khai Nguyên cho tài nguyên để nâng cao dị năng, không có dị năng cũng được ông ta huấn luyện thể lực.
Bọn họ hoàn toàn có năng lực để sống sót, dù bị đuổi ra khỏi căn cứ đi nữa cũng không sao, còn tốt hơn không có mạng dùng.
Quân đội thanh lý rất nhanh.
Lăng Vỹ dẫn đầu chuẩn bị kéo người qua đập vào dong binh đoàn của Triệu gia.
Nơi này mới là đầu não.
Trong đám người của Lăng Sâm, Hàn Chi cảm nhận được một ánh mắt ghen ghét hướng về phía mình.
Cô nhìn lại thì thấy một cô gái mặc quân phục, chỉ là dị năng cấp ba hệ băng, nhưng so với người khác thì đã là rất khá rồi.
Cô ta nhìn chằm chằm Hàn Chi.
Lại nữa rồi, hết một người rồi lại một người kéo đến giành chồng cô là sao? Hàn Chi nhìn sang mặt Lăng Sâm rồi đâm chiêu.
Thôi, cô đành nhận mệnh vậy, ai bảo mặt hắn đẹp trai đến vậy.
Lúc tất cả chuẩn bị lên xe, Bùi Tuyết đi nhanh lại phía xe của Lăng Sâm, muốn xin lên xe ngồi.
Dù sao, cô ta cũng là dị năng cấp ba, được xem như một dị năng có năng lực có thể trợ giúp cho Lăng Sâm.
Nhưng Lăng Sâm đó giờ ngoại trừ Hàn Chi, người phụ nữ nào lại gần hắn đều làm hắn khó chịu cả.
Hắn không do dự mà từ chối cô ta.
"Không, đi về xe của đơn vị của mình.
Tôi không cần cô giúp.
Đây là mệnh lệnh."
"Tại sao một người yếu ớt như cô ta lại được đi chung xe với anh? Tôi là dị năng cấp ba, tôi có thể trợ giúp cho thiếu tướng nhiều hơn." Bùi Tuyết không phục nói.
"Bởi vì cô ấy là vợ tôi.
Với lại, tôi là cấp trên của cô, việc của cô chỉ có phục tùng lời tôi nói mà thôi." Lăng Sâm lạnh lùng nói.
Hắn thật là không nhớ nổi cái cô nàng này tên là gì, chứ đừng nói đến cho cô ta đi chung xe.
Bệnh sạch sẽ của hắn không chịu được người khác phái lại gần, còn chưa kể sẽ làm Hàn Chi hiểu lầm.
Hắn có điên mới cho cô ta lên xe mình.
Bùi Tuyết thấy Lăng Sâm lạnh lùng nhìn mình, cắn môi một lúc rồi đi lại về một chiếc xe khác.
Lăng Sâm lên xe, Hàn Chi nhìn mặt hắn cười trêu tức.
Lăng Sâm thật khổ không chỗ tả, hắn đâu có muốn đâu.
Đoàn xe nối đuôi nhau chạy từ quân khu đến trước cửa dong binh đoàn cho Triệu gia.
Tất cả xuống xe bao vây khu nhà lại.
Cảnh tượng đồ sộ làm cho dân cư gần đó kinh hoàng, chạy đi kiếm chỗ né tránh, sợ vạ lây bản thân.
Lăng Vỹ cầm loa nói với người bên trong tòa nhà.
"Tôi cho các người năm phút để lựa chọn đầu hàng hoặc bị giết.
Ai đầu hàng thì ra ngoài này, giao nộp vũ khí, chứng minh được mình không phải thành viên nồng cốt của Triệu gia thì sẽ được tham gia vào quân khu, còn những người có quan hệ mật thiết với lão già họ Triệu thì chúng tôi sẽ cho một ít thức ăn nhưng không được ở lại trong căn cứ.
Năm phút sau, chúng tôi sẽ càn vào.
Ai phản kháng, giết."
"Mấy người đừng có phách lối." Một người ló đầu ra ngoài cửa sổ ở lầu một nói vọng ra.
Nhưng người này vừa kết thúc câu nói thì bị một viên đạn xuyên qua đầu, chết ngay lập tức.
Những người khác kinh hoảng, thối lui ra xa cửa sổ.
Họ bắt đầu cân nhắc.
"Triệu Khai Nguyên đã chết, người trong quân khu của hắn ta đã bị chúng tôi xử lý.
Mấy anh muốn suy nghĩ thì nhanh lên, còn bốn phút." Lăng Vỹ lại hô lên.
Một phút sau, lần lượt có người đi ra đầu hàng, tiếng chữi rủa vọng theo từ bên trong trụ sở dong binh đoàn.
Những người đi ra mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy.
Họ không phải là thành viên nồng cốt của dong binh đoàn Triệu gia.
Vì cuộc sống, họ mới đăng kí vào đây để kiếm miếng cơm cho gia đình.
Họ bỏ mạng tại đây, người nhà họ phải sống làm sao?
Người đi ra ngoài trụ sở càng ngày càng nhiều.
Sau một lúc, bên trong có tiếng súng.
Người bên trong giống như đang tranh chấp nhau.
Nhóm Lăng Vỹ cũng chẳng quan tâm lắm, dù gì thời hạn năm phút đã sắp đến.
"Mấy người còn ai ra nữa không? Còn một phút, ai muốn đi ra thì nhanh chóng lên." Lăng Vỹ hô lên một lần nữa.
Theo tiếng nói của anh, tiếng súng bên trong càng dữ dội hơn.
Có lẽ, còn lại trong trụ sở là thành viên cốt lõi của Triệu gia, người muốn đầu hàng, người thì muốn nghĩa khí, cứ thế thì có tranh chấp thôi.
Thời gian năm phút đã đến, Lăng Vỹ phất tay cho người đi vào xử lý những người còn lại bên trong.
Anh đã cho họ thời gian, chính họ không biết nắm bắt thì