Đến dưới lầu khu phòng làm việc của Lăng Sâm, hắn mở cửa xe, dắt tay Hàn Chi xuống xe, tính dẫn cô lên phòng hắn nghĩ ngơi một chút.
Hàn Chi bước xuống xe, Lăng Sâm vừa đóng cửa xe thì Bùi Tuyết đã chạy lại đây.
Cô ta đỏ mặt nói với Lăng Sâm.
"Cảm ơn thiếu tướng đã trợ giúp cho em."
Lăng Sâm vuốt trán, bất đắc dĩ nhìn Hàn Chi.
Cô thấy hắn bị làm khó thì cười vui vẻ.
"Tôi không cứu cô.
Người cứu cô là vợ tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn vợ tôi chứ không phải tôi." Lăng Sâm nói xong lại nghe ra nghĩa khác.
"Dù sao em biết là anh phát dị năng cứu em là được rồi." Bùi Tuyết cô tình làm lơ chuyện Lăng Sâm nói là Hàn Chi cứu cô.
"Không, ý tôi nói là dị năng là vợ tôi phát ra để cứu cô.
Tôi không hề làm gì cả." Lăng Sâm thấy đau đầu.
Hắn muốn dắt tay Hàn Chi đi thẳng lên lầu luôn cho đỡ phiền.
Bùi Tuyết kinh ngạc mở to mắt.
Lăng Sâm đây là đang lừa cô phải không.
Người mà cô cho là yếu ớt không chịu nổi một kích lại có dị năng mạnh mẽ như vậy, thậm chí cô cảm nhận được tia sét lúc đó có khi còn cao cấp hơn cả tia sét của thiếu tướng.
"Sao có thể..
Cô ta sao có dị năng cao như vậy được.
Thiếu tướng anh nói giỡn phải không?" Bùi Tuyết không thể tin được.
"Cô không tin thì thôi.
Dị năng vợ tôi đăng kí khi nào căn cứ, cô không nhìn sao, là hệ lôi.
Thật phiền."
Nói rồi Lăng Sâm dắt tay Hàn Chi đi thẳng lên lầu, cô vừa đi còn vừa cười vui vẻ.
Lâu lâu, cô mới hố Lăng Sâm được một vố mà.
Chuyện này không giải thích rõ thì không được đâu, nên Lăng Sâm không bỏ đi ngay mà cố gắng giải thích, không thì hiểu lầm lan ra càng tai hại hơn.
Bùi Tuyết đứng ngơ ngác tại chỗ.
Cô thua rồi, người ta dị năng cao hơn cô, còn không thèm chấp nhặt mà cứu cô.
Cô có tư cách gì để tranh giành chứ.
Bùi Tuyết quyết định buông bỏ mối tình đơn phương không có kết quả này.
Cô tranh không lại, cũng đã không còn tư cách để tranh nữa.
Con người cô rất dứt khoát, đã không có hy vọng thì cô không muốn đi sâu vào nữa.
Bùi Tuyết đi về chỗ sảnh dành cho quân lính, cô còn nghe được năm người đi chung với Lăng Sâm lần này sùng bái Hàn Chi ra sao.
Cô cười khổ, yên tĩnh ngồi một chỗ nghe những người khác nói chuyện.
Trước khi đám người Lưu Duẫn về lại quân khu thì Hàn Chi đã dặn chuyện cô có nhiều dị năng có thể nói, nhưng chuyện không gian của cô thì không được tiết lộ cho người khác.
Hàn Chi cũng không sợ bị dòm ngó, người nào muốn chết thì cứ nhắm vào cô.
Cô chỉ ngại phiền thôi.
Đương nhiên, nhóm Lưu Duẫn biết chuyện gì nên nói và chuyện gì không nên nói.
Người đi theo Lăng Sâm không ai là kẻ ngu cả.
Bùi Tuyết yên lặng nghe chiến tích của Hàn Chi qua mấy người Lưu Duẫn.
Đến đây, cô triệt để buông bỏ.
Người như vậy, cô muốn đấu cũng đấu không lại.
Trái lại, cô cảm thấy mình muốn sùng bái Hàn Chi, cảm giác này giống như cảm giác cô đối với Lăng Sâm vậy.
Lúc này, Bùi Tuyết nhận ra rằng, thì ra từ trước đến nay cô không hề thích Lăng Sâm như mình đã nghĩ, mà là sùng bái kẻ mạnh.
Nay, mức độ cô sùng bái Hàn Chi còn hơn cả lăng Sâm.
Hàn Chi không biết trong lúc vô tình, cô lại có thêm một người hâm mộ.
Lúc này, Hàn Chi đang bị Lăng Sâm ép hôn trên ghế làm việc của hắn, trừng phạt cô cái tội nghịch ngợm của cô.
Đang lúc hai người thân mật, anh anh em em, thì Hàn Chi bỗng nhiên ngưng lại, cô cau chặt lông mày.
Mới vừa xử lý xong chuyện Triệu gia, nay lại đến một phiền toái lớn.
Cách căn cứ thành phố M khoảng hai mươi cây số, một lượng lớn tang thi đang tụ tập lại.
Chúng di chuyển chậm chạp về phía thành phố M.
Cô chỉ muốn sống yên ổn thôi mà, sao cứ kiếm chuyện cho cô làm mãi thế.
Hàn Chi thở dài, ngồi ngay ngắn lại.
Lăng Sâm thấy biểu tình mệt mỏi của cô