Dương Kế Tổ bị đẩy ra, từ thang lầu lăn xuống, đụng vào tường.
Uy lực của lá bùa rất lớn, hơn nữa đầu bị đập, cả người Dương Kế Tổ cuộn tròn trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy nổi.
"Biết rõ tao lợi hại, cư nhiên còn dám tập kích?!" Thẩm Nghiệp cười lạnh đi xuống, ngồi xổm trước mặt Dương Kế Tổ, "Mày như thế nào lại không di truyền đầu óc của mẹ mày là tiểu tam kia?"
Gáy Dương Kế Tổ chảy ra máu, đau đến đôi mắt cũng không mở ra được.
Thẩm Nghiệp lạnh lùng mà nhìn chằm chằm gã vài giây, cười: " mĐúng là nhân quả báo ứng."
Nguyên chủ lúc trước là bị Dương Kế Tổ đẩy xuống lầu, đầu bị đập, do đó bỏ mạng.
Sau khi xuyên tới, Thẩm Nghiệp liền âm thầm thề, phải cho tên Dương Kế Tổ này nếm thử tư vị bị đẩy xuống lầu.
Rồi đối phó Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên sau, Dương Kế Tổ cũng bị cậu giáo huấn một phen, nhưng không có cơ hội đẩu Dương Kế Tổ xuống lầu, cậu còn nghĩ quay đầu lại đi tìm Dương Kế Tổ, báo thù nguyên chủ.
Không nghĩ tới Dương Kế Tổ tự chủ động tìm tới.
Tuy rằng vừa rồi là Dương Kế Tổ động thủ trước, Thẩm Nghiệp bắt được thời cơ phản kích, Dương Kế Tổ cũng xác thật bị đẩy xuống lầu, xem như báo thù đi.
Gáy Dương Kế Tổ xẹt một lỗ nhỏ, bị thương không nhẹ, nếu máu không ngừng, rất có thể sẽ bỏ mạng giống nguyên chủ.
"Nếu mà chết như vậy, kia cũng quá tiện nghi cho mày!" Thẩm Nghiệp đánh đạo phù giấy ở trên đầu Dương Kế Tổ, cầm máu cho Dương Kế Tổ.
Lúc trước Dương Minh đem Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân nhốt lại ngược đãi, con hoang Dương Kế Tổ này cũng đồng dạng bị Dương Minh ghi hận, mỗi ngày đều phải chịu trận đánh.
Dương Kế Tổ đối Dương Minh vẫn có chút tình cảm, rốt cuộc Dương Minh rất cưng chiều gã, gã hoàn toàn không tiếp thu được chính mình là sản phẩm do Lưu Nguyệt Quyên cùng nam nhân khác yêu đương vụng trộm, một lần hoài nghi nhân sinh.
Sau đấy cảnh sát mang Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên đi, Dương Kế Tổ được đưa đi bệnh viện.
Thương thế tốt một chút, Dương Kế Tổ xuất viện.
Đáng tiếc lúc này gia sản Dương gia đã bị Thẩm Nghiệp mang về trả lại cho bà ngoại Thẩm, Dương Kế Tổ từ thiếu gia Dương gia biến thành kẻ nghèo hèn, những tên bằng hữu không hề quan tâm gã, trường học lại bảo gã thôi học, gã ngay cả nơi để ở cũng không có, chỉ có thể ngủ gầm cầu.
Việc này làm cho Dương Kế Tổ cực kỳ hận Thẩm Nghiệp.
Nếu không phải Thẩm Nghiệp, gian tình giữa Lưu Nguyệt Quyên cùng Đái Chí Ngân sẽ không bị Dương Minh phát hiện, gã vẫn là con trai Dương Minh, hưởng thụ đãi ngộ thiếu gia Dương gia.
Trường đại học có thể dễ dàng tiến vào, hơn nữa thủ tục nhập học của nguyên chủ là Lưu Nguyệt Quyên hỗ trợ làm, bởi vậy Dương Kế Tổ tinh tường biết nguyên chủ ở khoa nào lớp nào.
Thừa dịp cuối tuần, Dương Kế Tổ đến trường học tìm kiếm một lần.
Hôm nay gã cố tình chờ ở chỗ này, muốn một dao thọc chết Thẩm Nghiệp.
Kết quả còn chưa ra tay, đã bị Thẩm Nghiệp hoàn toàn đạp lên lòng bàn chân cọ xát.
Trong lòng Dương Kế Tổ hận đến muốn chết, nếu không phải toàn thân gã không thể cử động, đầu óc lại bị đập tới mơ mơ hồ hồ, gã còn phải bò dậy tìm Thẩm Nghiệp liều mạng.
Dù sao gã hiện tại quá thảm, còn không bằng cùng Thẩm Nghiệp đồng quy vu tận.
Thẩm Nghiệp nhìn ra sát khí trong mắt gã, cười lạnh một tiếng, lại ở trên người gã đánh đạo phù giấy.
Đạo phù giấy này đồng dạng sẽ làm Dương Kế Tổ bị ác mộng tra tấn.
Thẩm Nghiệp đương nhiên sẽ không để nguyên chủ đi vào giấc mộng, nhưng Dương Kế Tổ sẽ mơ thấy ác quỷ hàng đêm tìm tới muốn mạng gã.
Qua không bao lâu, Dương Kế Tổ liền sẽ giống như Dương Minh cùng Lưu Nguyệt Quyên mà lăn lộn đến không ra hình người, cuối cùng hận không thể đi tìm chết.
Nhưng Thẩm Nghiệp cố tình không cho bọn họ chết, giữ lại mạng bọn họ, để cho bọn họ sống trong sợ hãi.
"Đi thôi." Thẩm Nghiệp dùng lá bùa xoá sạch vết máu trên mặt đất, xong liền lôi kéo Thái Chi Vĩ đi phòng học, không hề quan tâm tới Dương Kế Tổ.
Dù sao Dương Kế Tổ cũng không gây ra sóng gió.
Thái Chi Vĩ cho tới bây giờ mới hồi phục lại tinh thần, thấp giọng nói: "Không báo cảnh sát sao?"
Tuy rằng hiện tại bị thương là Dương Kế Tổ, nhưng chân chính có động cơ giết người cũng là Dương Kế Tổ.
"Không cần." Thẩm Nghiệp lắc đầu, "Để cho tên đó ở bên ngoài tiêu dao tự tại đi."
Này đương nhiên không phải nhân từ, Thẩm Nghiệp chính là muốn nhìn bộ dáng Dương Kế Tổ nghèo túng.
Dương Kế Tổ dùng tiền Thẩm gia, hai mươi bữa cơm đoàn viên tới há mồm tới duỗi tay gọi gã là đại thiếu gia, hiện giờ trở thành kẻ hai bàn tay trắng, nên để Dương Kế Tổ đi nhặt rác, đi ăn xin.
Thấy Thẩm Nghiệp có chủ ý của mình, Thái Chi Vĩ đương nhiên sẽ không có ý kiến.
Hắn nhìn nhìn Thẩm Nghiệp, nói: "Cậu không sao chứ?"
Thẩm Nghiệp cười nói: "Tôi có bản lĩnh, sao có thể có chuyện gì a."
"Điều này cũng đúng." Thái Chi Vĩ nhớ tới tình cảnh vừa rồi, nhịn không được lại hóa thân fanboy Thẩm Nghiệp.
Phải biết rằng khi Dương Kế Tổ xông tới trong nháy mắt kia, cả người hắn đều ngốc.
Nhưng mà Thẩm Nghiệp, phản ứng nhanh chóng không nói, còn quá trâu bò, một đạo phù liền đem chế trụ Dương Kế Tổ.
Thái Chi Vĩ cảm khái một phen, lại tò mò hỏi: "Người này ai a?"
Khẳng định không phải học sinh Học viện điện ảnh, hiện tại trong trường học đều biết bản lĩnh Thẩm Nghiệp, sẽ không có loại không thức thời này tới tìm Thẩm Nghiệp gây phiền toái.
"Con trai của mẹ kế tôi á." Thẩm Nghiệp dừng một chút, nói, "Không phải của ba tôi, là tiểu tam trộm sinh đấy."
"......" Thái Chi Vĩ nghe được thì đôi mắt đều nhìn thẳng.
Việc nhà Thẩm Nghiệp, Thái Chi Vĩ có biết một chút, nhưng hắn không nghĩ tới ba Thẩm Nghiệp cư nhiên bị tiểu tam đội nón xanh......Này cũng quá cẩu huyết!
Cuối cùng hắn chỉ có thể phun ra hai chữ: "Trâu bò!"
Thẩm Nghiệp cười.
Dương Minh hơn hai mươi năm ngoại tình với Lưu Nguyệt Quyên, Lưu Nguyệt Quyên đội nón xanh cho Dương Minh hơn hai mươi năm, cuối cùng Dương Minh thiếu chút nữa giết chết Lưu Nguyệt Quyên, đây là báo ứng.
Sự tình đến đây, một nhà Dương Minh liền không đáng để Thẩm Nghiệp chú ý, cậu chỉ cần thường thường nhìn bộ dáng thê thảm một nhà Dương Minh là được.
Đi vào phòng học, cách giờ vào học còn mười phút.
Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, nhắn Wechat cho Diệp Trạch: 【 Chú ơi, Dương Kế Tổ thôi học, là chú làm sao? 】
Cậu nhìn tướng mạo Dương Kế Tổ, biết Dương Kế Tổ hiện tại đặc biệt nghèo túng, ngay cả trường học cũng không thu nhận.
Diệp Trạch thực nhanh trở về: 【 Ừm.
】
Quả nhiên là nam nhân làm.
Thẩm Nghiệp đôi mắt cong thành một cái độ cong, nam nhân nhà cậu luôn ở sau lưng yên lặng mà giúp cậu.
Hì hì, hôm nay trở về khen thưởng cho nam nhân một ít đi.
Thẩm Nghiệp vui vẻ mà nghĩ, lại nhớ tới vẻ vui tối hôm qua, cậu càng thêm ngo ngoe rục rịch.
Thất thần mà nghĩ xong hết bốn tiết, rốt cuộc đến khi tan học, Thẩm Nghiệp xách theo cặp chạy ra bên ngoài.
Thái Chi Vĩ vốn đang muốn cùng Thẩm Nghiệp nói chuyện, hỏi Thẩm Nghiệp muốn đi ăn lẩu hay