Thẩm Nghiệp muốn nói cho Lý Hân, phí thủ tục chỉ nhiều một tệ.
Bất quá cậu cảm thấy đây là tính cách Lý Hân đi, rất có nguyên tắc, hơn nữa trong tình huống bình thường thì không muốn gây phiền toái cho người khác, rất nhiều việc đều tự mình khiêng.
Nếu gây phiền toái cho người khác, cũng thêm nhiều một chút mới có thể an tâm.
Loại tính tình này với chính cô mà nói, có tốt cũng có hư, nhưng đối người ngoài mà nói, tóm lại cô là người tốt.
Thẩm Nghiệp rất nguyện ý giúp người tốt.
Cậu cất điện thoại vào trong túi: "Như vậy đi, ngày mai gặp."
Nói xong hướng Lý Hân vẫy vẫy tay, rời đi.
Lý Hân nhìn bóng dáng tiêu sái của cậu, hốc mắt đỏ, lại nhịn không được cười rộ lên.
Đi đến đường cùng, rồi lại quanh co.
Đời này cô sẽ nhớ rõ Thẩm Nghiệp, nhớ rõ cậu ở trong đường cùng giúp chính mình.
Thẩm Nghiệp chạy nhanh ra cổng trường.
Thấy được xe Diệp Trạch, rốt cuộc thì giá trị một chiếc xe có thể so với một công ty giải trí.
Cậu chạy tới, cửa xe đã bị mở ra, cậu lập tức chui vào bên trong xe.
Nam nhân mỉm cười nhìn cậu.
Thẩm Nghiệp leo vào trong lòng ngực nam nhân, ôm lấy eo nam nhân: "Vừa rồi có chút việc trì hoãn."
Diệp Trạch vuốt ve tóc của cậu, ôn nhu nói: "Không quan trọng, tôi luôn ở chỗ này."
Thẩm Nghiệp cười rộ lên, nói: "Mau về nhà, cháu muốn ăn đầu cá ớt băm chú làm."
Gần đây Diệp Trạch luyện tay vài lần, hương vị đầu cá ớt băm ớt càng ngày càng tốt.
Diệp Trạch đáp ứng, phân phó tài xế lái xe, sau đó nắm lấy tay Thẩm Nghiệp, nhẹ giọng hỏi: "Em hôm nay nhìn thấy Dương Kế Tổ?"
"Đúng vậy." Thẩm Nghiệp không tính toán giấu giếm anh, "Hắn muốn đâm chết cháu á, bị cháy đẩy xuống lầu, phỏng chừng có bất tử thì cũng nửa tàn đi."
Diệp Trạch: "......"
Nghe thấy hai chữ đâm chết , mày anh thật sâu mà nhíu lại.
"Là tôi không tốt, tôi hẳn nên phái người nhìn chằm chằm gã." Diệp Trạch tự trách.
Anh trước đó phái người nhìn chằm chằm một nhà Dương Minh, sau khi Dương Kế Tổ bị trường học khai trừ, anh đã kêu người bỏ đi, không nghĩ tới Dương Kế Tổ còn có thể tới trường học tìm Thẩm Nghiệp gây phiền toái.
May mắn Thẩm Nghiệp có thể tự bảo vệ mình, nếu xảy ra chuyện......!Diệp Trạch không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Thẩm Nghiệp xua tay: "Không có việc gì, không sợ! Một đầu ngón tay của cháu là có thể giết chết gã!"
Diệp Trạch gắt gao mà ôm cậu, không nói chuyện.
Thẩm Nghiệp cảm nhận được anh khẩn trương, vỗ vỗ bả vai anh: "Chú à, kỳ thật cháu có điểm bị dọa á."
Diệp Trạch mày nhăn đến càng khẩn, khẩn trương siết chặt eo cậu.
"Cho nên chú mau an ủi cháu đi." Thẩm Nghiệp cong con mắt, cười đến đặc biệt tặc.
Diệp Trạch: "......"
......Kịch bản quá sâu.
Thẩm Nghiệp chu miệng: "Hôn hôn."
Diệp Trạch còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là thỏa mãn cậu.
Tài xế quen cửa quen nẻo mà buông màn chắn.
Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm nói: "Quay đầu lại thêm tiền lương cho Lê thúc."
Đầu ngón tay Diệp Trạch nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cậu: "Được."
Lê thúc làm tài xế vài năm nay ở Diệp gia, mỗi năm đều sẽ có tiền công, nhưng ông nhất định không thể tưởng được, tiền lương lần sau tăng thêm, chỉ là bởi vì ông có mắt!
Về đến nhà, Diệp Trạch vào phòng bếp làm đầu cá ớt băm, Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân mặc tạp dề, toàn đầu óc đều là màu vàng.
Emmm, chờ lát nữa ăn cơm xong, sớm trở về phòng XXOO......Lại là một ngày vui vẻ.
Thẩm Nghiệp đã định kế hoạch xong, kết quả buổi tối có người không thức thời mà tìm tới nhà.
Lúc ấy ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm ở phòng khách xem TV, Từ Tư Tư ở một bên nhìn tài khoản, Thẩm Nghiệp đang chuẩn bị lôi kéo Diệp Trạch về phòng ngủ.
Quản gia bỗng nhiên đi tới, thấp giọng hỏi Thẩm Nghiệp: "Phu nhân Ngải gia muốn gặp ngài, còn có mấy phu nhân thế gia khác cũng đi cùng......Ngài có gặp không?"
Vừa nghe liền biết mấy người kia tới vì Ngải Minh Sinh.
Trước đó Thẩm Nghiệp cho Ngải Minh Sinh hai giờ, Ngải Minh Sinh lại không tự thú, Thẩm Nghiệp liền báo cảnh sát.
Cậu hiện tại cùng cảnh sát đã rất quen thuộc, gọi một điện thoại qua, cảnh sát liền phái người xuất động, kéo toàn bộ mang tới cục cảnh sát thẩm vấn.
Vốn dĩ thế gia như Ngải gia, đều có quan hệ nhất định, có thể áp xuống chuyện này.
Chỉ là Diệp Trạch cùng cấp trên chào hỏi, ai cũng không được nhúng tay vào chuyện này, vì thế cảnh sát rất dễ dàng đem người mang đi.
Ước chừng cũng là vì như vậy, Ngải phu nhân mới có thể chạy tới tìm Thẩm Nghiệp.
"Cư nhiên tìm được nhà tôi?" Thẩm Nghiệp rất bất mãn.
Chủ yếu là hiện tại cậu chỉ một lòng nghĩ cùng nam nhân nhà mình nghiên cứu học tập như thế nào cho vui vẻ, đột nhiên bị quấy rầy, cậu đương nhiên không vui.
"Không gặp." Thẩm Nghiệp ném xuống một câu, liền lôi kéo Diệp Trạch vào phòng ngủ.
Nếu giết người, phải gánh vác hậu quả, mấy người Ngải Minh Sinh kia căn bản không đáng đồng tình.
Hơn nữa Thẩm Nghiệp nhìn ra, những người làm cha mẹ cũng có trách nhiệm.
Tuy nói cũng có kẻ trời sinh phạm tội, nhưng Ngải Minh Sinh là loại thế gia tử, nếu cẩn thận ước thúc, cũng không đến mức phát rồ đi chơi nam sinh kia như vậy, còn đùa người ta đếnbchết.
Này hoàn toàn chính là hành hạ đến chết!
Thẩm Nghiệp thở phì phò mà ngồi vào trên giường, tâm tình cùng nam nhân vui vẻ cũng biến mất.
Diệp Trạch đứng ở trước cậu, cúi người nhìn chăm chú cậu một lát, thấp giọng nói: "Không cần tức giận, bọn họ sẽ chịu trừng phạt."
"Vâng." Thẩm Nghiệp ôm lấy eo anh, đem mặt chôn ở bụng anh.
Cơ bụng nam nhân cách áo thun cũng rất rõ ràng, Thẩm Nghiệp cọ một chút, lại cọ một chút.
Diệp Trạch: "......"
Anh nhanh chóng bế nhóc này lên, chuyển thành hôn, để nhóc con ngồi trên đùi chính mình.
"Cháu muốn phúc lợi cơ bụng mà." Thẩm Nghiệp bất mãn mà nắm quần áo nam nhân.
Cậu hiện tại chỉ cần cùng nam nhân ở bên nhau, liền cảm giác chính mình giống đứa trẻ con, cả người đều manh manh đát!
Diệp Trạch buồn cười mà hôn hôn cậu.
Đang muốn nói cái gì, bên ngoài biệt thự truyền tới một trận quát tháo, còn ánh đèn xe, vẫn luôn chiếu vào biệt thự.
Thẩm Nghiệp: "!!!"
Mấy phu nhân kia không gặp được Thẩm Nghiệp, không cam lòng, vốn dĩ các bà muốn xông vào, chỉ là Thẩm Nghiệp ở biệt thự bố trí trận pháp, các bà không vào được, chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này để Thẩm Nghiệp chú ý.
Thẩm Nghiệp tức giận.
Chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy! Khó trách dạy ra con trai phạm tội giết người!
"Chú ơi, chú chờ chút, cháu liền đi giáo huấn mấy người kia!" Thẩm Nghiệp tức giận mà đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Nguyên bản cậu chỉ không nghĩ phản ứng các bà, nhưng các bà dùng sức chiếu sáng biệt thự, lại la to, này cũng quá không có tố chất, vậy đừng trách cậu không khách khí!
Diệp Trạch tự nhiên cũng đi theo Thẩm Nghiệp đi ra ngoài.
Hai người đi đến phòng khách, liền thấy ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm cũng đang nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Nghiệp càng tức giận.
Quấy rầy ông bà xem TV, thiên lí bất dung!
*Để chỉ những việc làm độc ác và hủy hoại bản chất con người, vốn không được quy luật tự nhiên dung thứ.
Cậu chạy nhanh đối bà ngoại Thẩm cùng ông Diệp nói: "Đừng lo lắng, cháu lập tức sẽ xử lý."
"Cháu đừng để bị thương đến bản thân." Bà ngoại Thẩm dặn dò cậu.
"Vâng." Thẩm Nghiệp một bên đáp lời, một bên đằng