Tông Nhất Minh trầm mặc vài giây: “Có thể, nhưng cần 5000 tệ, không thể thiếu một đồng.”
Kỳ thật hai người không thiếu tiền.
Thẩm gia phú khả địch quốc, tiền tiêu vặt của Thẩm Thời Mộ từ nhỏ đến lớn chính là số tiền mà người thường cả đời cũng xài không hết, hắn tùy tiện truy tinh cũng chỉ mất mấy chục vạn.
Tông Nhất Minh là tâm phúc Diệp Trạch, rất nhiều hạng mục của Diệp thị đều do y phụ trách, chính y sinh ra cũng không thấp, tự nhiên cũng không thiếu tiền.
Nhưng bọn họ lại vì 5000 tệ mà cò kè mặc cả.
Thẩm Thời Mộ nhướng mày, lấy di động chuyển năm vạn (50 000) tệ đến WeChat Tông Nhất Minh: “Tôi không tính thời gian, chính anh tính đi.
Dùng hết năm vạn, chúng ta liền kết thúc.”
Tông Nhất Minh nhận tiền, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Năm vạn, mười tiếng.
Hiện tại là 7 giờ tối, đến rạng sáng 5 giờ thì kết thúc.”
Thẩm Thời Mộ: “……” Anh tính thật rõ ràng a.
Tông Nhất Minh như suy tư gì nói: “Phục vụ đặc thù buổi tối cũng đủ thời gian.”
Thẩm Thời Mộ: “……”
Thẩm Nghiệp nâng lỗ tai, tuy rằng cậu đang cùng Diệp Trạch nị oai nói chuyện, nhưng cũng nghe hết thảy đoạn đối thoại giữa Thẩm Thời Mộ và Tông Nhất Minh.
“Hai người này không thích hợp.” Cậu ở bên tai Diệp Trạch lặng lẽ nói.
Diệp Trạch sờ sờ đầu cậu: “Việc người lớn, trẻ con không cần lo.”
Thẩm Nghiệp: “……”
Việc Từ Sách cùng Từ Tư Tư lần trước, nam nhân cũng nói như vậy.
“Em mới không phải trẻ con.” Thẩm Nghiệp lẩm bẩm.
Diệp Trạch cười dỗ cậu; “Đúng vậy, em không phải trẻ con, em là yêu phi.”
Thẩm Nghiệp nháy mắt liền cười cười, dùng bàn tay kia bắt lấy tay nam nhân, dùng ngón tay cào cào lòng bàn tay nam nhân.
Diệp Trạch chậm rãi nắm chặt, bao vây ngón tay cậu ở trong lòng bàn tay y.
Bên kia Tông Nhất Minh cũng bắt đầu chiếu cố Thẩm Thời Mộ, gắp đồ ăn cho Thẩm Thời Mộ.
Biết Thẩm Thời Mộ không thích ăn hành thái, Tông Nhất Minh lại gọi cho đĩa không có hành, phàm là trong bát có hành rơi xuống, đều sẽ cẩn thận mà lấy ra cho hắn.
Thẩm Thời Mộ yên tâm thoải mái mà hưởng thụ, rốt cuộc anh đã bay mất năm vạn nha!
Thẩm Nghiệp yên lặng mà nhìn trong chốc lát, lại đảo qua mặt hai người.
Trước đó sao cậu lại không phát hiện, giữa hai người này còn có dây tơ hồng?
……..Chẳng lẽ cậu thực sự có tiềm chất làm Nguyệt Lão, chỉ cần là bạn bè cậu liền có thể thoát kiếp độc thân?
Đang suy tư, cậu bỗng nhiên nhận được tin nhắn của Phú Quang Lâm: 【 Thẩm đại sư, ngài còn thu đồ đệ không? 】
Phía sau còn để một icon người già tan nát cõi lòng.
Thẩm Nghiệp: “……”
Tin tức truyền đến thật nhanh, Từ Sách mới vừa chia sẻ Weibo không bao lâu, Phú Quang Lâm liền biết chuyện này.
Hắn một lòng muốn bái Thẩm Nghiệp làm sư phụ, lúc này biết tin tức, còn rất thương tâm.
Trước đó Thạch tổng vẫn luôn gạt ông, chỉ sợ ông nghĩ nhiều.
Thẩm Nghiệp cũng biết điểm này, liền nói lý do của Từ Sách với y.
Phú Quang Lâm lập tức héo rũ.
Hắn đích xác không nhàn rỗi như Từ Sách, công ty trong nhà còn phải để ông quản lý, ai bảo cha hắn già rồi, con của hắn còn chưa thành niên.
Gần đây dưới sự trợ giúp của Thẩm Thời Mộ, công ty lại ký được một đơn hàng lớn, hiện tại hắn bận đến chân không chạm đất.
【 Thẩm đại sư, chờ tôi về hưu, ngài nhất định phải thu tôi làm đồ đệ.
】 Phú Quang Lâm lại gửi tới một tin.
Hắn quyết định chờ con trai 18 tuổi, liền đem công ty ném cho con trai, sau đó đi theo Thẩm đại sư tu đạo!
Thẩm Nghiệp: “……”
Cậu cứ cảm giác chính mình trở thành tội phạm lừa đảo...…
Ăn cơm xong, lúc này không sai biệt lắm đã ngừng mưa, đoàn người chậm rãi trở về khách sạn.
Tông Nhất Minh đã sớm an bài phòng cho Từ Tư Tư, ở cùng khách sạn bọn họ, thậm chí còn gần phòng Từ Sách.
Từ Tư Tư còn chưa đi dạo qua cảnh khu, mọi người quyết định ngày mai ở lại một ngày lại đi quanh chơi.
Mới vừa trở lại khách sạn, Thẩm Nghiệp đang chuẩn bị cùng Diệp Trạch vào phòng tắm làm chút việc, Tông Nhất Minh liền tới gõ cửa.
Thẩm Nghiệp ôm lấy eo Diệp Trạch, bất mãn mà hừ hừ: “Trừ tiền lương của hắn!”
Lần trước bởi vì Tông Nhất Minh rất thức thời, cậu còn kiến nghị thêm tiền lương cho Tông Nhất Minh.
Nam nhân a, chính là thiện biến như vậy.
Diệp Trạch bật cười, hôn môi cậu: “Có lẽ có việc gấp, anh đi mở cửa.”
Thẩm Nghiệp đành phải buông tay.
Tông Nhất Minh quả nhiên có việc, lại không phải tới tìm Diệp Trạch, mà là hỏi Thẩm Nghiệp: “Cảnh sát có việc tìm ngài, ngài có gặp không?”
Mỗi lần Diệp Trạch đi ra ngoài, Tông Nhất Minh đều sẽ an bài hết thảy, đặc biệt là phương diện chú ý an toàn.
Hiện giờ Thẩm Nghiệp sắp cùng Diệp Trạch kết hôn, an toàn của Thẩm Nghiệp đương nhiên cũng để hắn phụ trách.
Cho nên khi cảnh sát bắt đầu tra thân phận Thẩm Nghiệp, hắn trước tiên sẽ biết.
Thẩm Nghiệp ước chừng có thể đoán được nguyên nhân cảnh sát tìm mình, nói: “Liên hệ bọn họ, gặp ở đại sảnh dưới tầng.”
Dù là cảnh sát Hải Thành, hay là cảnh sát bên khu du lịch,đều rất có trách nhiệm, cậu đối với cảnh sát có ấn tượng không tồi, cũng nguyện ý hỗ trợ.
Tông Nhất Minh đáp một tiếng rồi đi.
Thực nhanh Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch xuống lầu, mà ba vị cảnh sát vừa lúc đến đại sảnh khách sạn.
Đội trưởng cầm đầu vừa nhìn thấy Thẩm Nghiệp, lập tức chào đón, đặc biệt nhiệt tình mà gọi: “Thẩm đại sư, thật vinh hạnh khi được gặp ngài!”
Khi Thẩm Nghiệp tới kiểm tra theo dõi, đội trưởng còn không quá tin tưởng năng lực Thẩm Nghiệp, sau lại kiến thức được bản lĩnh Thẩm Nghiệp, hắn lúc này mới tin, sau đó căn cứ theo tin tức Thẩm Nghiệp cung cấp đi bắt giữ bọn buôn người, quả nhiên thực sự bắt đưọc bọn buôn người.
Khi đó hắn cũng đã tâm phục khẩu phục.
Nhưng hắn đã chân chính nhận biết toàn diện bản lĩnh Thẩm Nghiệp, sau khi gọi điện cho đàn anh cục cảnh sát Hải Thành.
Đàn anh hắn vừa lúc chính là đội trưởng phụ trách vụ án Mạnh Như Yên, hai người bắt đầu trờ chuyện về Thẩm Nghiệp, đàn anh nói cho hắn, Thẩm đại sư phi thường có bản lĩnh, hơn nữa lại chính trực thiện lương, nhất định sẽ nguyện ý trợ giúp cảnh sát.
Đàn anh luôn dặn dò hắn mãi, phải tạo quan hệ tốt với Thẩm đại sư.
Vì thế sau khi nhìn thấy Thẩm Nghiệp, đội trưởng biểu hiện thật sự nhiệt tình.
Hàn huyên một chút, đội trưởng cũng không ngượng ngùng, đi thẳng vào vấn đề mà nói: “Bọn buôn người có một tổ chức, tuy đã bắt được vài người, nhưng vẫn không biết được thông tin kẻ chủ mưu, chúng rất kín miệng.
Tôi muốn thỉnh ngài giúp đỡ, trực tiếp một lưới bắt hết bọn buôn người.
Bằng không khẳng định sẽ khiến nhiều đứa trẻ khác gặp tai ương, nhiều gia đình cũng sẽ vì vậy mà ảnh hưởng nghiêm trọng……”
Thẩm Nghiệp sớm đoán được ý đồ hắn đến đây, gật đầu: “Được thôi.”
Đội trưởng ngốc lăng.
Hắn không nghĩ tới Thẩm đại sư không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Tuy rằng hắn nghe đàn anh nói, Thẩm đại sư tính cách ngay thẳng, không thích người nói dối, cho nên vừa rồi hắn trực tiếp mở miệng.
Nhưng....! Thẩm đại sư dứt khoát được như vậy, vẫn nằm ngoài dự kiến của hắn.
Quả nhiên là đàn anh nói đúng, Thẩm đại sư giác ngộ phi thường cao.
Vì thế Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch lại phải ra cửa.
Lúc này đã hơn 10 giờ tối, cố tình trời bắt đầu đổ mưa nhỏ tí tách tí tách.
Bất quá nếu đã đáp ứng, Thẩm Nghiệp cũng sẽ không hối hận.
Tông Nhất Minh cũng muốn đi theo.
Thẩm Nghiệp xua tay: “Anh vẫn nên đi quan tâm năm vạn tệ đi.”
Không hổ là trợ lý Diệp Trạch, sắc mặt Tông Nhất Minh phi thường bình tĩnh: “Cảm ơn Thẩm thiếu gia.”
Thẩm Nghiệp: “……”
Chậc, da mặt còn dày hơn so với cậu, cậu rất thưởng thức!
Diệp Trạch buồn cười mà bắt lấy tay cậu: “Đi thôi.”
Thẩm Nghiệp cùng nam nhân đi chung một chiếc ô, đi vào màn mưa, một bên ở bên tai nam nhân nói: “Hừ, hai người bọn họ tuyệt đối có tình ý.”
Diệp Trạch nhéo vành tai cậu, không nói gì.
Thẩm Nghiệp hồ nghi mà nhìn anh: “Anh hình như một chút cũng không ngoài ý muốn?”
Diệp Trạch mỉm cười: “Việc của hai người bọn họ, để cho bọn họ tự giải quyết.”
Thẩm Thời Mộ xem như là hậu bối có tiền đồ nhất Thẩm gia, nhiều năm lại đi theo Diệp Trạch làm buôn bán, tóm lại là có nguyên nhân.
Tông gia cũng không phải gia đình bình dân, năng lực Tông Nhất Minh càng không cần phải nói, nhưng vẫn giúp Diệp Trạch làm việc, nguyên nhân trong đó cũng đáng suy nghĩ sâu xa.
Chỉ là Diệp Trạch từ trước đến nay đều mặc kệ gút mắt tình cảm của người bên cạnh, cũng chưa bao giờ hỏi đến.
Thẩm Nghiệp ước chừng đã đoán được, không khỏi khiếp sợ.
Nguyên lai là hai người đã sớm có tình cảm?
Mệt cậu vẫn luôn không nhìn ra, chẳng lẽ là bởi vì hai người kia che giấu quá tốt sao?
“May mắn chúng ta không giống bọn họ, dong dong dài dài như vậy.” Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm nhẫn trên tay, thế nào cũng cảm thấy vui mừng.
Diệp Trạch khẽ cười một tiếng, hôn trán cậu: “Đúng vậy.”
Tới cục cảnh sát, Thẩm Nghiệp trực tiếp dùng lá bùa nói thật vào vài tên lái buôn.
Trong đó có một kẻ chính là chủ mưu thứ nhất, thực nhanh liền khai ra tất cả kẻ phạm tội khác, bao gồm những người cung cấp thông tin ở thượng nguồn, căn cứ trong thành thị, lại đến những người liên hệ với người mua.
Trước sau không đến nửa giờ.
Căn cứ theo lời khai bọn buôn người, bọn họ bắt đầu gây án từ một thôn làng.
Bởi vì là vùng núi thung lũng, mọi người ra ngoài làm việc là phi thường bình thường, có đôi khi mang theo mấy đứa nhỏ trở về, mọi người cũng chỉ cho là thân thích, không sinh ra nghi ngờ.
Loại tình huống gây án ở nông thôn này là khó bắt giữ nhất, rốt cuộc toàn bộ thôn đều có thể nói dối làm chứng.
Lần này xem như một lưới bắt hết, nhổ tận gốc tổ chức bọn buôn người.
Cảnh sát kiến thức tới bản lĩnh Thẩm Nghiệp, một đám vừa bội phục lại vừa kính sợ mà nhìn Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp lại chỉ muốn trở về ngủ với Diệp Trạch, đứng dậy nói: “Chúng tôi đi đây.”
Đội trưởng cảm kích không thôi: “Đa tạ ngài trượng nghĩa tương trợ!”
Thẩm Nghiệp xua xua tay, cùng Diệp Trạch sóng vai đi ra ngoài.
Cậu không biết, ở phía sau cậu, có một nữ cảnh sát hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn chăm chú bóng dáng cậu cùng Diệp Trạch.
Làm fan CP, có thể nhìn thấy hai người ngoài đời tình tứ, đương nhiên là việc hạnh phúc nhất.
Nữ cảnh sát không ngừng ở trong đầu điên cuồng spam, cơ hồ muốn thét chói tai ——
【 Thẩm đại sư thật đáng yêu a, còn có bản lĩnh như vậy, y khả năng thật là tiên nhân đi……】
【 Lão công đại sư cũng không phải phàm nhân a, có phải soái đến nhân thần phẫn hận hay không! 】
【 Mẹ ơi, bọn họ thật xứng đôi a! Này rốt cuộc là CP thần tiên gì aaaaaaa! 】
Nhưng làm một nhân viên nghiêm túc, nàng phi thường có chức nghiệp, ngoài mặt lại bình tĩnh an ổn.
Thẩm Nghiệp đang chuẩn bị rời đi, nghĩ nghĩ, lại trở về đưa cho nữ cảnh sát một lá bùa: “Cô mang theo bên người, sẽ luôn gặp bình an.”
Nữ cảnh sát không dám tin tưởng mà trừng lớn mắt.
“Cũng cảm ơn cô duy trì ủng hộ tôi cùng lão công tôi.” Thẩm Nghiệp mỉm cười.
Cậu đương nhiên nhìn ra nữ cảnh sát này là fan CP cậu với Diệp Trạch, từ lúc cậu cùng Diệp Trạch vào cửa, nàng vẫn luôn ngắm nhẫn trên tay hai người, ánh mắt thậm chí có chút hưng phấnm
Nữ cảnh sát kích động đến muốn trực tiếp giơ tay đạp bàn, cung kính mà tiếp nhận lá bùa, nói năng lộn xộn: “Chúc hai người hạnh phúc vạn năm trường……”
Thẩm Nghiệp cười nói: “Cảm ơn.”
Diệp Trạch thậm chí cũng cười cười theo.
Chờ Thẩm Nghiệp đi rồi, nữ cảnh sát siết chặt lá bùa, trong đầu tràn ra pháo hoa chỉ có một hàng chữ: Mau khoá Thẩm đại sư với lão công y lại cho ta! Chìa khóa ta nuốt!
Đêm khuya ở cảnh khu vẫn có du khách tản bộ ở bên ngoài, cũng không quá yên tĩnh, lại bởi vì trời đổ mưa, mà có chút vắng lặng.
Thẩm Nghiệp đương nhiên có thể dùng thuật pháp giữ ấm, nhưng cậu không làm như vậy, mà là ngả vào trong lòng ngực Diệp Trạch.
“Em lạnh.” Thẩm Nghiệp làm nũng.
Diệp Trạch ôm sát cậu.
Ôn nhu nói: “Nhịn một chút, sắp về rồi.”
Nhiệt độ Cơ thể nam nhân thực ấm áp, mây tím trên người y cũng từng chút một làm ấm cậu.
Thẩm Nghiệp lặng lẽ nhếch lên khóe môi.
Trở lại khách sạn, Thẩm Nghiệp liền gấp không chờ nổi mà đè gục nam nhân.
Hai người lăn lộn đến sau nửa đêm mới ngủ, bởi vậy cũng không biết các dân mạng đang tìm tòi thân phận Diệp Trạch.
Nguyên nhân chính là có một dân mạng ở mỗ trang web đã đăng