Chờ khi trở lại Hải Thành, Thẩm Nghiệp liền trực tiếp tới bệnh viện.
Cậu sợ Diệp Trạch mệt, bảo Diệp Trạch về nhà trước.
Diệp Trạch cùng Thẩm Thời Mộ vừa lúc có chuyện muốn nói, hơn nữa trở lại hoàn cảnh quen thuộc, khẳng định không có gì nguy hiểm, Diệp Trạch cũng liền đồng ý.
Nhưng anh bảo Tông Nhất Minh đi với Thẩm Nghiệp, chủ yếu là để Tông Nhất Minh đi chạy chân.
Đến nỗi Từ Tư Tư cùng Từ Sách, đương nhiên là về nhà nghỉ ngơi.
Thẩm Thời Mộ có điểm bất mãn: “Boss, Tông Nhất Minh cũng rất mệt a, anh một chút cũng không đau lòng cấp dưới sao?”
Không chờ Diệp Trạch nói chuyện, Thẩm Nghiệp liền cười tủm tỉm mà nói: “Vốn dĩ tôi cũng cảm thấy anh Tông mấy ngày nay vội vàng an bài hành trình, khẳng định rất mệt mỏi, muốn cho y trở về nghỉ ngơi.
Nghe anh Thẩm nói như vậy, em liền thay đổi chủ ý.”
Thẩm Thời Mộ: “……Tiểu Nghiệp, em thay đổi rồi.”
Không còn là Thẩm đại sư hắn sùng bái nữa, hắn tuyên bố từ hôm nay trở đi thoát fan!
Diệp Trạch cũng không quản bọn họ cãi nhau, sờ sờ đầu Thẩm Nghiệp: “Về sớm một chút.”
Thẩm Nghiệp nhẹ giọng đáp ứng, nhón mũi chân hôn anh.
Bên kia Tông Nhất Minh đi đến trước mặt Thẩm Thời Mộ, nói: “Năm vạn đã sớm dùng xong rồi, thời gian làm người yêu cũng nên kết thúc.”
Thẩm Thời Mộ tức giận mà trừng hắn: “Anh lặp lại lần nữa?”
Tông Nhất Minh lẳng lặng mà nhìn y vài giây, xoa nắn lỗ tai y: “Trở về chờ tôi.”
“Chờ anh làm gì?” Thẩm Thời Mộ tiếp tục nhìn hắn.
Tông Nhất Minh cười cười: “Chờ tôi về yêu thương em.”
Mặt Thẩm Thời Mộ lập tức đỏ lên.
Trước khi xuất phát, Từ Sách đi tới, nói: “Tôi cũng muốn tới bệnh viện xem.”
Hắn rốt cuộc cũng là cổ đông nhỏ ở Giải Trí Chuối Tây, cùng Ninh Thi Họa cũng là bạn bè tốt mấy năm, huống hồ Thạch tổng cũng ở bệnh viện, nếu y biết tin tức này, nói thế nào cũng sẽ đến thăm.
Thẩm Nghiệp tự nhiên cũng không cự tuyệt.
Vì thế ba người bọn họ tới bệnh viện.
Trên đường Thẩm Nghiệp từ kính chiếu hậu nhìn Tông Nhất Minh.
Cậu biết Thẩm Thời Mộ da mặt mỏng, thời điểm du lịch cậu không dám đi tìm bát quái.
Hiện tại chỉ có Tông Nhất Minh, cậu đương nhiên muốn hảo hảo tìm tòi nghiên cứu một phen.
Tông Nhất Minh vẫn là một gương mặt bình tĩnh.
Bất quá Thẩm Nghiệp trước đó đã thấy giữa hắn cùng Thẩm Thời Mộ có dâu tơ hồng, trong lòng hiểu rõ: “Anh ngàn vạn lần đừng đùa giỡn tình cảm của anh Thẩm, tôi nhìn y ở phương diện tình cảm rất cố chấp.”
Kỳ thật cậu cũng không thấy tướng mạo Tông Nhất Minh có cái gì không đúng, tương phản với Tông Nhất Minh chính là cái tính tình bướng bỉnh.
“Sẽ không.” Tông Nhất Minh đối mặt Thẩm Nghiệp, vẫn là rất thành thật, rốt cuộc Thẩm Nghiệp là bạn đời tiên sinh, hắn cũng tôn trọng Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp gật gật đầu, không nói gì thêm.
Tựa như lời Diệp Trạch nói, việc người lớn, bạn nhỏ như cậu vẫn nên bớt quản.
Đến bệnh viện, hai người mới phát hiện trước cửa bệnh viện có rất nhiều phóng viên, phỏng chừng đều nghe được tin tức Ninh Thi Họa.
Thẩm Nghiệp dứt khoát dùng thuật pháp che lấp thân hình, cùng Tông Nhất Minh và Từ Sách đi tới phòng bệnh VIP ở tầng cao nhất VIP.
Ninh Thi Họa bị thương có điểm thảm, nghe nói dưới đệm ( lúc treo cáp quay phim thì có đệm ở phía dưới) còn có mấy cái đinh, hơn nữa còn là đinh bị rỉ sắt, nàng chẳng những bị thương ở đầu và chân, còn bị đinh đâm vào người, thiếu chút nữa bị uốn ván.
Cũng chính vì mấy cái đinh rỉ sắt kia, Thạch tổng cảm thấy là có người cố ý làm hại Ninh Thi Họa, lúc này mới cầu Thẩm Nghiệp đến, cầu Thẩm Nghiệp hỗ trợ tìm ra hung thủ.
Đương nhiên, chuyện mấy cái đinh cũng bảo mật đối với bên ngoài, ngay cả đạo diễn đoàn phim cũng không biết.
Này cũng làm Ninh Thi Họa giật mình, nàng cảm giác chính mình bị đinh đâm, lập tức sẽ nhỏ giọng mà nói với người đại diện.
Người đại diện lập tức tìm Thạch tổng nói chuyện, lúc sau người công ty tới, mang cái đệm chứa đinh đi.
Quay đầu lại nếu báo cảnh sát bắt người, này cũng coi như là chứng cứ.
Đoàn người Thẩm Nghiệp đẩy cửa ra, liền thấy Ninh Thi Họa chân bó thạch cao, đầu cũng quấn băng gạc, trông thê thảm thực sự.
Thạch tổng chào đón, nói: “Thẩm đại sư, lại làm phiền ngài rồi.”
Thẩm Nghiệp xua tay: “Đều là người quen, khách khí cái gì.”
Tông Nhất Minh đứng ở cửa thủ.
Thẩm Nghiệp cùng Từ Sách đi đến mép giường.
“Cô thế nào rồi?” Từ Sách nhìn bộ dáng Ninh Thi Hoạ, biểu tình rất đồng tình.
Này cũng quá thảm.
Ninh Thi Họa thở dài: “Không tốt lắm.”
Nàng nào biết rằng chính mình sẽ tai bay vạ gió? Đóng phim mười mấy năm, đây là lần đầu tiên gặp được loại sự tình này.
Từ Sách nhất thời cũng không biết nên an ủi nàng thế nào, chỉ có thể nói: “Sư phụ của tôi nhất định sẽ giúp cô tìm được kẻ chủ mưa phía sau.”
Nghe thấy hai chữ ‘ sư phụ ’, Ninh Thi Họa hữu khí vô lực mà trừng hắn: “Không cần ở trước mặt tôi khoe ngài là đồ để Thẩm đại sư.”
Thẩm Nghiệp nghe được mà buồn cười.
Ninh Thi Họa lại chuyển sang cậu, áy náy nói: “Tôi thật sự khởi không di chuyển được, Thẩm đại sư ngài đừng trách tôi không hiểu lễ.”
Thẩm Nghiệp lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt nàng trong chốc lát, đặc biệt đồng tình mà nói: “Cô đây là tai bay vạ gió, người hung thủ muốn hại không phải cô.”
Nghe vậy, Ninh Thi Họa cùng Thạch tổng đều sững sờ.
“Ý của ngài là, tôi bị liên lụy?” Ninh Thi Họa rất muốn chửi má nó, đáng tiếc là nàng cử động, liền động vào vết thương trên đùi.
Nàng đau đến hít hà một hơi, chỉ có thể làm chính mình bình tĩnh lại.
Thạch tổng cũng rất ngoài ý muốn: “Nói cách khác, đoàn phim đích xác có người cố ý cắt đứt dây thừng, cũng cố ý đặt mấy cái đinh ở phía dưới đệm, nhưng đối phương không đánh chủ ý tới Tiểu Ninh?”
Thẩm Nghiệp gật đầu, nhìn Ninh Thi Họa, nói: “Ấn đường cô có chút biến thành màu đen, nhưng qua hai ngày sau cổ hắc khí này sẽ tản đi.
Cô rất có phúc khí, vốn không nên phát sinh loại việc ngoài ý muốn này.”
Cậu suy đoán, hung thủ chế tạo ra việc ngoài ý muốn, à không, phải nói là người sau lưng hung thủ, hẳn là hiểu biết thuật pháp.
Mà Ninh Thi Họa là lâm thời bị liên lụy, đây cũng là nguyên nhân mà lần trước cậu đưa lá bùa cho Ninh Thi Họa, mà không nhìn ra Ninh Thi Họa có tai bay vạ gió.
Thạch tổng nhíu mày: “Này thì thật kỳ quái, những người đó liên lụy tới Tiểu Ninh làm gì?”
Ninh Thi Họa là người già vị nhất đoàn phim, cũng là tiền bối lớn trong giới, sau lưng có Giải Trí Chuối Tây, theo đạo lý mà nói tiểu bối có tranh chấp nhau hẳn sẽ không liên lụy đến Ninh Thi Họam
“Hiện tại tôi còn không rõ ràng về chuyện này, đến đoàn phim nhìn xem mới biết được tình huống.” Thẩm Nghiệp nói.
Thạch tổng: “Chuyện lớn như vậy, đoàn phim bên kia cho tất cả nghỉ hai ngày……Không xong, vậy hung thủ chẳng phải là có đủ thời gian tiêu hủy chứng cứ?”
Thẩm Nghiệp nhướng mày: “Tôi lại không xem chứng cứ.”
Cậu chính là xem tướng mạo được không!
Thạch tổng nhớ tới vụ này, vỗ trán mình một cái: “Ôi trời, đều là tôi hồ đồ.”
Thẩm Nghiệp nói: “Vậy hai ngày sau lại tới đoàn phim.”
Cậu thậm chí cũng không tìm Ninh Thi Họa để biết tình huống đoàn phim, bởi vì phỏng chừng Ninh Thi Họa cũng không rõ ràng lắm.
Bất quá cậu tìm Ninh Thi Họa muốn danh sách các diễn viên, tính toán ở trên mạng tìm ảnh chụp xem tướng mạo bọn họ.
Thạch tổng biết bản lĩnh Thẩm đại sư, đương nhiên sẽ không thúc giục.
Sự tình cứ như vậy mà quyết định.
Lúc sau Thẩm Nghiệp liền mang theo Từ Sách cùng Tông Nhất Minh trở về Dung Viên.
Vừa đến nhà, Từ Tư Tư liền đi tới hỏi: “Ninh Thi Họa thế nào?”
Ninh Thi Họa lúc trước cũng là nghệ sĩ Từ Tư Tư mang, sau đấy Ninh Thi Họa mở phòng làm việc, Từ Tư Tư lại đi mang tân nhân, nhưng quan hệ hai người vẫn không tồi.
“Bị thương hơi nghiêm trọng, nhưng không có gì nguy hiểm.” Từ Sách nói.
Từ Tư Tư nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Từ Sách nói đây