Thẩm Nghiệp vừa mới nghĩ hai người này nếu tiểu trong quần sẽ không quá đẹp, liền dùng lá bùa huyễn hóa ra hai cái tã……Sau đó ngẫm lại như vậy không tốt lắm, vì thế lại biến ra hai cái khăn tay.
Vương tổng cùng Đặng lăng không dám phản kháng, yên lặng mà tiếp nhận khăn tay.
Thẩm Nghiệp tiến đến bên tau Diệp Trạch, thấp giọng dặn dò: “Chú ơi, nếu hai người kia tiểu trong quần, chú phải nhanh né tránh.”
Diệp Trạch: “……Được.”
Thẩm Nghiệp lúc này mới chuyển sang lão đạo sĩ cùng Tử Nhan, trực tiếp động thủ.
Lão đạo sĩ vốn đang muốn nói cái gì, Thẩm Nghiệp lại không cho gã cơ hội.
Ba đạo lá bùa đánh qua, lão đạo sĩ liền mất đi hơi thở.
Khuôn mặt gã giống như hai sư huynh kia, nhanh chóng già đi, cuối cùng chỉ còn lại một khung xương.
Vương tổng cùng Đặng Lăng Côn một bên quả nhiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng này chỉ là mới bắt đầu, chờ lão đạo sĩ hoàn toàn tiêu hủy, Thẩm Nghiệp lại dùng thuật pháp chia lìa hồn phách của gã, sau đó làm xương sống hóa thành tro bụi.
Tiếp theo Thẩm Nghiệp lại dùng lá bùa đánh vào hồn phách lão đạo sĩ, hoàn toàn hồn phi phách tán.
Trước sau không đến một phút, lão đạo sĩ cứ như vậy mà biến mất.
Vương tổng và Đặng Lăng Côn lần đầu tiên nhìn thấy loại thuật pháp này, thật sự bị dọa ra nước tiểu.
Tuy rằng chỉ lộ hai giọt, nhưng cũng đủ cảm thấy thẹn.
Nhưng bọn họ hoàn toàn không khống chế được chính mình……
Vừa rồi nhìn đến lão đạo sĩ kia chỉ còn da bọc xương cùng khung xương, hai người còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định.
Mà khi bọn họ thấy Thẩm Nghiệp chỉ dùng vài đạo lá bùa, khiến cho lão đạo sĩ biến thành hôi tích, bọn họ rốt cuộc cũng vô pháp áp chế sợ hãi ở đáy lòng.
Phải biết rằng chỉ một Tử Nhan, là có thể ấn hai bọn họ xuống mặt đất cọ xát.
Lão đạo sĩ là sư phụ Tử Nhan, bản lĩnh đương nhiên cao hơn.
Nhưng lão đạo sĩ ở trước mặt Thẩm Nghiệp hoàn toàn chính là cặn bã……
Nói cách khác, Thẩm Nghiệp mới là vương giả a!
Hai người run bần bật mà ôm nhau, đối Thẩm Nghiệp vừa kính vừa sợ.
Thẩm Nghiệp liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không biết như thế nào, bỗng nhiên có điểm hâm mộ nhàn nhạt.
Vị hôn phu nhà cậu lá gan đặc biệt lớn, vĩnh viễn không có khả năng đầu nhập vào trong lòng ngực cậu tìm kiếm bảo hộ.
Kỳ thật……Cậu cũng hy vọng nhìn thấy bộ dáng nam nhân sợ hãi, đến lúc đó cậu chính là sứ giả hộ hoa…… Sau đó ôm mỹ nhân vào trong ngực an ủi, chẳng phải rất vui sướng sao.
Thạch tổng ngửi thấy một mùi vị trên người Vương tổng cùng Đặng Lăng Côn, không khỏi có chút vô ngữ.
Lần trước ông cũng chính mắt nhìn Dương Ngữ Hàm hồn phi phách tán, cũng không tiểu ra quần giống như hai người này a……
Tử Nhan sau khi nhìn thấy lão đạo sĩ biến mất, kinh hãi mà trừng lớn mắt.
Ả không thể tin vào hai mắt mình, ở trong lòng ả vị sư phụ không gì làm không được, cư nhiên cứ như vậy mà biến mất.
Cho nên, Thẩm Nghiệp trước mắt, rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?!
Ả kúc này thật sự sợ hãi, nào còn lo lắng ai điếu cho lão đạo sĩ, bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Thẩm Nghiệp.
Ả không nói được, chỉ a a mà kêu, rõ ràng là đang cầu xin.
Thẩm Nghiệp cười lạnh: “Những người bị hại do chính cô giết chết, tuy rằng người phía sau màn là sư phụ của cô, nhưng cô cũng khó thoát được tội này.”
Ả và lão đạo sĩ đều là ác quỷ ăn người, nên giải quyết sớm một chút cho xong việc.
Vì thế Thẩm Nghiệp không hề vô nghĩa, lại dùng thuật pháp một lần nữa, trực tiếp giải quyết Tử Nhan.
Vương tổng cùng Đặng Lăng Côn lại trơ mắt mà nhìn Tử Nhan biến mất……Thân thể Vương tổng lại phát run, lại chảy xuống hai giọt nước tiểu.
Đặng Lăng Côn so với Vương tổng bình tĩnh hơn một chút, ít nhất không doạ ra nước tiểu, nhưng sắc mặt trắng bệch cũng không tốt hơn chút nào so với Vương tổng
Thẩm Nghiệp giải quyết xong lão đạo sĩ và Tử Nhan, quay trở về bên người Diệp Trạch, ôm lấy eo Diệp Trạch: “Hai con gà.”
Ai, nam nhân nhà cậu lá gan lớn, không có khả năng cậu ôm hết, vậy cậu liền chui vào trong lòng ngực nam nhân là được.
Cậu dùng mặt cọ cọ cơ ngực nam nhân, cảm khái mà nói: “Chú ơi, chú thật có cảm giác an toàn a.”
Vương tổng: “……”
Đặng Lăng Côn: “……”
Biểu tình Thạch tổng cũng có chút cổ quái.
Thẩm đại sư một thân có bản lĩnh như vậy, còn cần Diệp tiên sinh cho y cảm giác an toàn sao?
Trong tay Diệp Trạch cầm lư hương và kiếm gỗ đào, vô pháp ôm Thẩm Nghiệp, chỉ có thể cúi đầu hôn trán cậu.
Thẩm Nghiệp cười rộ lên, hôn cằm anh một ngụm: “Còn có hai người kia nữa.
Chờ xong việc, chúng ta về nhà thử xem hiệu quả lư hương!”
Cậu gấp không chờ nổi mà muốn về nhà, bởi vì cậu có loại dự cảm, lư hương này nhất định có thể giúp Diệp Trạch nhập đạo.
Còn có chuyện gì quan trong hơn nam nhân cậu!
Bất quá……Nếu Vương tổng cùng Đặng Lăng Côn còn ở nơi này, vậy cậu giải quyết xong việc của hai người này rồi nói sau.
Thẩm Nghiệp quay đầu, nhìn thẳng Vương tổng cùng Đặng Lăng Côn.
Vương tổng: “……” Cảm giác nước tiểu muốn ra tiếp.
Đặng Lăng Côn gắt gao mà nhéo cánh tay Vương tổng, thiếu chút nữa bóp nát tay Vương tổng.
Vương tổng thật sự không nhịn được, thấp giọng hô: “Đau!”
Đặng Lăng Côn phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng mà buông tay ra.
“Chậc, quá nhát gan.” Thẩm Nghiệp chậm rì rì mà đi đến trước mặt bọn họ.
Lúc này Vương tổng nào còn lo lắng có mất mặt không a, hắn chỉ là có điểm hối hận, sao không lấy tã Thẩm đại sư đưa……
“Đại, đại sư, ngài có cái gì cần phân phó?” Vương tổng run rẩy hỏi.
Thẩm Nghiệp thật không nghĩ tới, một lão tổng công ty bất động sản, lá gan nhỏ như vậy.
“Hiện tại hẳn đã biết dụng ý tôi bảo hai người ở lại?” Thẩm Nghiệp xụ mặt nói.
Vương tổng sợ tới mức run rẩy: “Không……Không biết……”
Thẩm Nghiệp: “……” Còn rất thành thật.
Vương tổng vẻ mặt đưa đám: “Tôi thật sự không rõ ràng lắm……Còn thỉnh đại sư làm rõ.”
Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm mặt hắn vài giây, chuyển sang Đặng Lăng Côn: “Anh thì sao, hiểu không?”
Trong mặt Đặng Lăng Côn hiện lên một mạt hung ác nham hiểm, không nói chuyện.
“Xem ra anh hiểu.” Thẩm Nghiệp cẩn thận đánh giá hắn, “Kỳ thật, tôi rất thưởng thức người có dã tâm.
Có dã tâm, mới có thể trở nên cường đại.
Nhưng mà dã tâm của anh khiến anh đi sai đường, này cũng có vấn đề.”.
Đam Mỹ Sắc
Tựa như Dương Minh, gã không thể nghi ngờ là có dã tâm, bằng không gã cũng sẽ không cùng Lưu Nguyệt Quyên làm bộ chia tay, lại lừa gạt tình cảm mẹ Thẩm ở rể Thẩm gia, cuối cùng cướp lấy tài sản Thẩm gia.
Mà khi dã tâm sai khiến gã làm ra sự việc cực kì ác độc, vậy dã tâm của gã chính là một con dao giết người.
Dao giết người, có thể là thứ gì tốt sao?
Đặng Lăng Côn gắt gao mìm chặt miệng, vẫn trầm mặc.
Vương tổng không hiểu ra sao: “Thẩm đại sư, ngài……Ngài đây là có ý tứ gì?”
“Hỏi hắn đi.” Thẩm Nghiệp dùng cằm chỉ vào Đặng Lăng Côn.
Đặng Lăng Côn sắc mặt khó coi.
Vương tổng bắt lấy cổ tay của hắn: “Rốt cuộc là làm sao? Cậu mau nói cho tôi a.”
Đáng tiếc Đặng Lăng Côn chính là không mở miệng.
Thẩm Nghiệp: “Để tôi nói.
Bất quá Vương tổng, tôi cảm thấy ông khả năng nên chuẩn bị một viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh.
Ông vừa mới chứng kiến lão đạo sĩ hồn phi phách tán đã tiểu ra quần,