Cuối cùng thì Vương tổng cũng rất đáng thương, hắn từ nhỏ tính cách không phải rất cường ngạnh, sau khi thành niên thì căng da đầu tiếp quản công ty bất động sản của ông già trong nhà.
Mấy năm nay công ty lại thu được rất nhiều lợi nhuận, người ngoài đều nói thủ đoạn hắn lợi hại, trên thực tế……Hắn chính là ngốc bạch ngọt a!
Thẩm Nghiệp rút khăn giấy đưa cho hắn: “Muốn khóc thì khóc đi.”
Vương tổng khóc không được, trầm mặc mà xé xé giấy ăn.
“Loại tra nam như này, không đáng làm ông khổ sở đâu.” Thẩm Nghiệp quay đầu lại nhìn mắt Diệp Trạch, rất muốn khoe nam nhân nhà mình một chút, lại châm thêm chút chuyên tình, trên thế giới này không có nam nhân nào ưu tú hơn Diệp Trạch.
Nhưng suy nghĩ một chút, trái tim Vương tổng quá yếu ớt, vẫn nên đừng kích thích hắn.
Thẩm Nghiệp chỉ vào Đặng Lăng Côn, nói: “Ông ngẫm lại xem, anh ta tiết lộ việc nhà ông có pháp bảo cho Tử Nhan, cả nhà ông thiếu chút nữa bị Tử Nhan hại chết, loại người này, ông còn luyến tiếc cái gì? Ông nếu luyến tiếc nữa, tiếp tục cùng anh ta ở bên nhau, ông không phải sẽ khiến mẹ già cha già thất vọng sao?”
Vương tổng sau khi biết được gương mặt thật của Đặng Lăng Côn, tuy rằng thương tâm, nhưng hắn đối với Đặng Lăng Côn vẫn có tình cảm, không muốn nghĩ Đặng Lăng Côn độc ác như vậy, tổng cảm thấy bản chất Đặng Lăng Côn không kém như vậy.
Nhưng Thẩm Nghiệp đang nhắc nhở hắn.
Cha mẹ hắn già rồi, nếu bỏ mạng trong tay Tử Nhan, đó chính là không được chết già……Hắn chỉ cần suy nghĩ một chút, liền hận đến không nhịn được.
Mà Tử Nhan rõ ràng do Đặng Lăng Côn đưa tới!
Cho nên Thẩm đại sư nói đúng, hắn cần gì phải nhớ thương tên cặn bã Đặng Lăng Côn này?!
Thẩm Nghiệp thấy hắn rốt cuộc cũng thông suốt, tặng cho hắn một ánh mắt tán thưởng, nói: “Ông không biết đâu, nhà ông nhiều năm sinh ý xuôi gió xuôi nước như vậy, chính là bởi vì phúc trạch mà tổ tông để lại cho hậu bối.
Nhưng lần này Tử Nhan hạ thuật pháo, thời điểm tới nhà ông tìm lư hương, trực tiếp phá hủy phúc trạch tổ tông lưu lại.”
Vương tổng trừng lớn mắt: “Phúc trạch?”
“Đúng vậy.” Thẩm Nghiệp gật đầu, “Ông cẩn thận nhớ lại đi, từ khi Tử Nhan tới nhà ông, lấy đi lư hương, nhà ông bắt đầu làm ăn không thuận có đúng không?”
“Đúng vậy, đúng!” Vương tổng nháy mắt trở nên kích động, “Khoảng thời gian trước vài nhà ở xảy ra chuyện, có công nhân thiếu chút nữa nhảy lầu, công trường thiếu chút nữa xảy ra chuyện, dự án cũng không dễ bán……”
Nguyên lai nhà bọn họ làm ăn thuận lợi mấy năm nay, là bởi vì phúc trạch do lão tổ tông để lại sao?
Hắn đã nói là hắn một chút cũng không am hiểu làm buôn bán a!
Người ngoài đều nói hắn có thủ đoạn lợi hại, mua khối đất nào khối đất đấy liền kiếm ra tiền, nhưng hắn nào biết cái gì, ai mà biết được mấy khối đất ấy là hắn tùy tiện chọn……
Hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình là bởi vì may mắn mới có thể làm ăn thịnh vượng, không nghĩ tới thế nhưng là công lao của tổ tông.
Đáng tiếc phần phúc trạch này, trước đó không lâu đã bị Tử Nhan phá hủy.
Lại nói tiếp, Đặng Lăng Côn còn là đầu sỏ gây tội!
Lúc này cảm xúc của hắn đối Đặng Lăng Côn từ thích liền biến thành phẫn nộ và chán ghét.
Thạch tổng ở một bên nghe, tâm tình cũng rất phức tạp.
Công ty Hoành Vũ nhiều năm sừng sững không ngã, phi thường lợi hại.
Ông và Vương tổng chưa tiếp xúc với nhau, phải nói là người ngoài, ông cũng luôn cảm thấy là công lao của Vương tổng……Kết quả thế nhưng là phúc trạch do tổ tông nhà người ta để lại!
Nói đến cũng, lấy tính cách ngốc bạch ngọt này của Vương tổng, thật không giống như là biết buôn bán.
Chẹp chẹp, ông có điểm ghen ghét a.
Vương tổng nghĩ đến chính mình bởi vì kết giao với tên tra nam, thiếu chút nữa phá hủy sinh ý trong nhà, phá hủy phúc trạch lão tổ tông, còn kém chút nữa hại chết cha mẹ, hắn liền hối hận không thôi.
Hắn một bên oán giận không đánh bóng đôi mắt, một bên hung hăng trừng mắt Đặng Lăng Côn: “Chờ đấy cho tôi!”
Đáng tiếc liền tính nói ra lời hung ác, biểu tình của hắn lại không hung dữ, hoàn toàn không có lực uy hiếp.
Thẩm Nghiệp nhìn mà lắc đầu.
Vương gia nếu không có lão tổ tông che chở, phỏng chừng thật sự sẽ lụi trong tay Vương tổng.
Đặng Lăng Côn bị Vương tổng uy hiếp, rốt cuộc cũng có chút sợ hãi, thấp giọng nói: “Anh A Minh, tôi biết tôi làm sai, là tôi có lỗi…..Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, tôi yêu anh là thật sự, anh phải tin tưởng tôi.”
Tên đầy đủ của Vương tổng là Vương Đỉnh Minh, Đặng Lăng Côn một tiếng gọi ‘ Anh A Minh ’, vừa mềm lại ẻo lả, làm Thẩm Nghiệp và Thạch tổng ghê tởm chết mất, hai người đều nổi một thân da gà.
“Đừng gọi tôi là A Minh!” Vương tổng không lưu tình mà vạch trần gã, “Cậu nếu yêu tôi, sao lại mang Tử Nhan tới hại tôi?”
Tức giận nhất chính là, sinh mạng cha mẹ hắn cũng bị uy hiếp, đây là điều hắn không thể chịu đựng nhất.
Thẩm Nghiệp ở một bên tiếp lời: “Anh ta đang dụ dỗ ông đấy, ông cho rằng anh ta yêu ông à? Loại người khốn nạn như hắn chỉ yêu chính mình thôi.”
Ở trong lòng Thẩm Nghiệp, bản tính Đặng Lăng Côn giống hệt Tử Nhan.
Bởi vì Tử Nhan làm hại người vô tội, mà Đặng Lăng Côn lại làm hại người bên gối.
Nghiêm khắc mà nói, Đặng Lăng Côn so với Tử Nhan còn ác độc hơn.
Vương tổng đối với hắn rất tốt a, cho hắn các loại tài nguyên, vì hắn lót đường, còn thật lòng muốn cùng hắn kết hôn, đưa hắn về nhà……Hắn lại lấy oán trả ơn.
Tính tình này, không khác gì tên súc sinh Dương Minh kia.
Thẩm Nghiệp chán ghét Dương Minh nhất, cho nên đối với Đặng Lăng Côn cũng chán ghét.
Nghe thấy Thẩm Nghiệp nói, Đặng Lăng Côn đen mặt, nói: “Đúng vậy, tao chính là muốn dụ hắn.
Nếu là mày, mày cũng sẽ thích hắn, không phải sao?”
Thẩm Nghiệp: “?”
Cậu tuy rằng đùa giỡn nói Vương tổng là nam trung niên dầu mỡ, nhưng trên thực tế Vương tổng lớn lên rất tuấn tú a, đầu không trọc, chỉ là phong cách có điểm tùy ý…..
Bất quá này không phải trọng điểm, trọng điểm là, Đặng Lăng Côn vì sao lại hỏi cậu có thích Vương tổng hay không?
“Anh có bệnh à, tôi thích Vương tổng làm gì! Tôi có chồng rồì, chồng tôi vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi vừa có tiền, đối xử với tôi đặc biệt tốt! Vương tổng có thể so với chồng tôi sao?” Thẩm Nghiệp trợn trắng mắt, nhưng cậu lại cảm thấy chói tai gai mắt, đành nhịn xuống.
Đặng Lăng Côn: “……”
Đầu gối trúng một mũi tên Vương tổng: “……”
“Tao không phải có ý này.” Đặng Lăng Côn cứng lại, nói, “Mày gặp qua một người vừa lái xe vừa khóc chưa?”
Thẩm Nghiệp: “?”
Cậu không hiểu ý tứ Đặng Lăng Côn.
Vương tổng lại rõ ràng Đặng Lăng Côn đang nói cái gì, mặt có điểm nhăn, ủy khuất mà nói: “Nguyên lai cậu không thích a, vậy cậu có thể nói ra a……”
Đặng Lăng Côn cười lạnh: “Tôi muốn tài nguyên ông cho, đương nhiên chỉ có thể dụ dỗ thôi.
Nói thật cho ông biết, ông một bên khóc một bên động, mất hết hứng thú, ai chịu nổi a.”
“……” Thẩm Nghiệp bỗng nhiên hiểu được lái xe theo lời Đặng Lăng Côn là có ý tứ gì.
Nguyên lai Vương tổng còn có sở thích này?
Cậu không khỏi đánh giá Vương tổng.
Vương tổng cùng Đặng Lăng Côn cao bằng nhau, dáng người cũng không sai biệt lắm…….Chẳng lẽ phía dưới của Vương tổng...?
“Không, hắn có vấn đề ở trên!” Đặng Lăng Côn hỏng mất mà kêu, “Cho nên tao mới hỏi mày, nếu là mày, mày chịu được sao, mày sẽ thích sao?”
Thẩm Nghiệp: “……”
Thạch tổng ăn dưa: “……”
Diệp Trạch trầm mặc nãy giờ đứng ở một bên cũng mang biểu tình khó có thể hình dung.
“Con mẹ anh, chuyện này có liên quan gì tới tôi!” Thẩm Nghiệp ôm lấy eo Diệp Trạch, nghĩ thầm nam nhân của cậu mới không như vậy.
Diệp Trạch hôn mặt cậu, không tự chủ được mà nghĩ, đến lúc đó người khóc hẳn là Thẩm Nghiệp đi……
Vương tổng lúc này thật sự khóc: “Tôi……Tôi không khống chế được……Cậu nếu không thích, có thể nói ra a.”
“Đúng vậy, anh nếu không thích, nói rõ ràng là được.
Vương tổng không phải loại người thích dây dưa, là anh ham muốn tài nguyên Vương tổng cho, anh mới không muốn rời khỏi hắn.
Nói đến cùng, anh chính là ích kỷ!” Thẩm Nghiệp lập tức phun Đặng Lăng Côn, “Anh ích kỷ còn chưa tính, vì muốn chia tay Vương tổng, anh cư nhiên lợi dụng Tử Nhan đi hại nhà Vương tổng! Anh chính là rắn độc, thật đáng sợ!”
Đặng Lăng Côn mím chặt miệng, thoạt nhìn không cảm thấy chính mình có gì sai.
Trong cái vòng này không phải đều theo nhu cầu sao?
Gã tìm Vương tổng, đương nhiên là vì sự nghiệp diễn viên của mình, bằng không gã hiến thân cho một người nam nhân làm cái gì?
Thẩm Nghiệp phỉ nhổ một tiếng: “Tệ bạc!”
Đặng Lăng Côn âm trầm mà nhìn chằm chằm cậu: “Theo ý của mày, hiện tại tao nói cái gì cũng sai.
Được rồi, vậy mày giúp tao trừng phạt Vương tổng, mày muốn giết muốn xẻo tao tùy ý.”
Gã đây là cố ý khiêu khích Thẩm Nghiệp, bởi vì gã biết trong tay không có mạng người, Thẩm Nghiệp khẳng định sẽ không giết gã.
Thẩm Nghiệp cười lạnh: “Tôi không giết anh, nhưng ngày tháng kế tiếp của anh sẽ không quá tốt, tôi chờ anh tù mọt gông nha!”
Đặng Lăng Côn lập tức thay đổi sắc mặt.
Gẫ không quên, lúc trước Thẩm Nghiệp nói Tiêu Ất Ất cùng Lý Tiểu Thanh sẽ xảy ra chuyện, hai người kia liền thật sự xảy ra chuyện.
Các dân mạng từ đó đối với bản lĩnh Thẩm Nghiệp tin tưởng không nghi ngờ.
Hiện tại Thẩm Nghiệp nói gã có lao ngục tai ương……
Gã hoảng sợ không thôi.
Với các dân mạng mà nói, Thẩm Nghiệp là thần tiên; nhưng đối với gã, Thẩm Nghiệp chính là miệng quạ đen!
Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm mặt gã: “Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ gặp xui xẻo, trong vòng nửa tháng sẽ lao ngục tai ương.”
Đặng Lăng Côn: “……”
“Cút đi!”
Thẩm Nghiệp đánh một đạo phù vào người Đặng Lăng Côn, Đặng Lăng Côn liền không chịu khống chế mà đi ra ngoài.
Thẳng đến giờ phút này, Đặng Lăng Côn mới chân chính luống cuống.
Gã đã nghĩ tới, gã không giết người, lấy tính cách Thẩm Nghiệp, khẳng định không có khả năng giết gã.
Mà Vương tổng lại thích gã như vậy, chỉ cần đến lúc đó gã chịu thua, Vương tổng nhất định sẽ tha thứ.
Nhưng……Tình huống hiện tại, Vương tổng ngay cả một ánh mắt cũng không cho gã, cứ như vậy mà để gã rời đi.
Đến nỗi Thẩm Nghiệp càng quá mức, miệng quạ đen cứ quẹc quẹc quẹc, nói bắt đầu từ ngày mai gã liền gặp xui xẻo……
Gã không muốn xui xẻo, cũng không muốn ngồi tù, cho nên gã một chút cũng không muốn rời đi, gã muốn Vương tổng cứu trợ cầu tình Thẩm Nghiệp cho gã.
Chỉ tiếc Vương tổng vẫn không liếc nhìn gã.
Mà lá bùa của Thẩm Nghiệp uy lực thật lớn, gã căn bản không thể phản kháng.
Cứ như vậy, Đặng Lăng Côn bị bắt đi ra ngoài.
Hiện trường chỉ còn lại Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch, cùng với Thạch tổng và Vương tổng.
Thẩm Nghiệp nhìn mặt Vương tổng, nói: “Cái lư hương nhà ông, là tôi lấy được từ chỗ Tử Nhan, đối với tôi có tác dụng rất lớn, cho nên tôi không thể trả lại.”
Vương tổng nhìn Đặng Lăng Côn đi ra ngoài, kỳ thật vẫn có chút thương tâm.
Hắn phục hồi lại tinh thần, hạ giọng mà nói: “Ừm, ngài cầm đi.”
Thẩm Nghiệp: “Ông yên tâm, cái lư hương này không có liên quan tới phúc trạch nhà ông.
Lại nói tiếp, lư hương này nếu đã ra đời, sẽ hấp dẫn vô số đạo sĩ tới cướp đoạt.
Nó không thể tiếp tục để ở nhà ông, bằng không sẽ mang đến họa sát thân.”
Vương tổng gật gật đầu: “Tôi hiểu được.”
“Nếu tôi lấy cái lư hương này, khẳng định cũng nên trao đổi cái gì đó đồng giá đi.” Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, nói, “Phúc trạch nhà ông đã bị Tử Nhan và lão già kia phá hư, nhưng tôi có thể giúp ông khôi phục.”
Nghe vậy, Vương tổng nháy mắt ngẩng đầu nhìn cậu: “Thật sự có thể sao?”
Hắn chủ yếu là rất áy náy, Đặng Lăng Côn là hoạ của hắn, mà bởi vì Đặng Lăng Côn, phúc trạch nhiều năm của Vương gia bị hủy, hắn cảm giác mình là tội nhân Vương gia, quá xin lỗi lão tổ tông, cũng quá xin lỗi hậu đại.
Nếu Thẩm đại sư có thể hỗ trợ khôi phục, vậy đương nhiên quá tốt rồi!
Thẩm Nghiệp ừ một tiếng: “Hôm nay tôi còn có việc, ngày mai tôi tới nhà ông.”
Cậu hiện tại chỉ muốn trở về sớm thử xem hiệu quả của lư hương, xem có thể làm Diệp Trạch nhập đạo hay không.
Đến nỗi các việc khác, cho dù là trời sập, cậu cũng không quản!
Vương tổng lập tức đáp ứng.
Thấy cảm xúc hắn vẫn có điểm không tốt lắm, Thẩm Nghiệp đưa bịch khăn giấy cho hắn: “Còn muốn khóc sao?”
Vừa rồi Đặng Lăng Côn nhắc tới lái xe, Vương tổng thật sự rơi mấy giọt nước mắt, chẳng qua sau lại bị Thẩm Nghiệp gián đoạn, hắn mới ngừng khóc thút thít.
Thẩm Nghiệp cũng nghĩ đến Đặng Lăng Côn nói, không khỏi có điểm muốn cười.
Nói thật, tuyến lệ của Vương tổng xác thật có điểm vô biên……
Vương tổng tiếp nhận khăn giấy, đỏ mắt nói: “Tôi không khóc!”
Thẩm Nghiệp: “……Rất tốt, tiếp tục bảo trì.”
Vương tổng ai oán mà liếc cậu một cái.
“……Tôi hỏi một chút, hiện tại ông có phải đặc biệt nản lòng thoái chí, thậm chí muốn tìm nơi nào đó giải toả không?” Thẩm Nghiệp nhanh chóng đổi đề tài.
Vương tổng trầm mặc một lát, gật đầu: “Ò, tôi muốn đưa công ty trong nhà giao cho em trai xử lý, tôi khả năng sẽ đi du lịch một đoạn thời gian, sau đó đi chùa miếu tu dưỡng.”
Thẩm Nghiệp vốn dĩ nhìn ra tính toán của hắn mới có thể mở miệng hỏi hắn, cậu một chút cũng không kinh ngạc.
Nhưng Thạch tổng lại phi thường kinh ngạc: “Thật muốn đi tu à?”
Cũng……Không đến mức đi?
Vì tên cặn bã đi tu, này cũng không đáng.
Vương tổng nói: “Cũng không hoàn toàn là bởi vì Đặng Lăng Côn……Tôi vốn dĩ không muốn xử lý công ty, chỉ là em trai tôi thích làm việc ở viện nghiên cứu, thành tích của tôi không tốt bằng nó, chỉ có thể kế thừa công ty…...Hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
Thẩm Nghiệp nhìn hắn: “Đi tu phải cạo trọc, không quá đẹp.”
Vương tổng: “……”
Thạch tổng ở một bên thay Vương tổng nói chuyện: “Kỳ thật cũng có hoà thượng đẹp trai mà.
Vương tổng lớn lên soái, đi tu chắc cũng là hòa thượng soái.”
Thẩm Nghiệp bĩu môi: