Chủ nhật, Đường Tô ngồi một bên nghịch điện thoại, Nghiêm Cảnh Dương cầm một cuốn sách lên đọc, bầu không khí trong phòng khách hài hòa một cách kỳ lạ.
Trong khoảng thời gian cô xuyên sách, Đường Tô nhận được rất nhiều lời mời đi chơi trên điện thoại, trong đó Từ Mật gửi lời mời thường xuyên nhất.
Ví dụ như bây giờ, đối phương nhắn tin rủ cô đi dạo phố mua sắm.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, mỗi lần Từ Mật muốn mua quần áo mới hay túi xách mới, cô ta nhất định sẽ kéo nguyên chủ đi cùng, tới lúc tính tiền Từ Mật sẽ nói bản thân đã tiêu hết tiền tiêu vặt, hoặc là khiến cho người nhà giận mình cho nên bị cắt tiền tiêu vặt, sau đó mỗi lần nguyên chủ trả tiền giúp, cô ta đồng ý khi nào có tiền sẽ trả lại.
Bao lâu nay, Từ Mật chưa hề trả một đồng nào cả.
Nguyên chủ được ông Đường bà Đường cưng chiều cực kỳ, tiền tiêu vặt hàng tháng đều gửi vào tài khoản đúng ngày.
Bà Đường là Phương Tình, lo lắng con gái không đủ tiền tiêu cho nên mỗi lần ông Đường cho tiền tiêu vặt xong, bà ấy lại lén lút cho con gái thêm một phần nữa, cứ như thế, mỗi tháng Đường Tô đều có một khoản tiền tiêu vặt.
Vì thế, chỉ cần Từ Mật không nhắc tới chuyện trả tiền thì nguyên chủ cũng không nhớ, mà có nhớ thì bị Từ Mật dỗ vài câu nguyên chủ đã ném việc này ra sau đầu, đúng là điển hình của loại người nhiều tiền ngốc nghếch.
Tính ra Từ Mật đã nợ hơn hai trăm nghìn nhân dân tệ.
Một khoản tiền lớn như vậy tuy đối với Đường Tô không là gì nhưng cũng không phải là số tiền nhỏ, cô nhất định sẽ đòi lại bằng được.
Cô trả lời Từ Mật rằng bản thân không đi được, hơn nữa còn trực tiếp hỏi đối phương khi nào trả hai trăm nghìn nhân dân tệ cho cô.
Sau khi nhận được câu trả lời của Đường Tô, Từ Mật sửng sốt một chút sau đó dỗ dành cô như thường lệ: Hai trăm nghìn nhân dân tệ? Sao lại nhiều như vậy? Tô Tô, gần đây công ty của bố tớ có chút khó khăn khi xoay vốn, cho nên tháng này tớ vẫn chưa nhận được tiền tiêu vặt, tháng sau có tiền sẽ nhịn ăn nhịn uống trả cho cậu.
Đường Tô: Cậu viết cho tôi cái giấy vay nợ, vừa nãy tôi mới tính toán một chút, tổng cộng hết 213.700 nhân dân tệ.
Lần trước cậu cũng nói công ty của bố cậu xảy ra vấn đề, vậy tại sao cậu còn mượn tớ ba nghìn tệ mua túi xách mới?
Từ Mật vì chứng minh cho Đường Tô thấy mình không lừa tiền, cô ta mỗi lần mượn tiền sẽ viết giấy nợ đưa cho Đường Tô để cho thấy cô ta là người giữ chữ tín, rất chân thành.
Nguyên chủ cũng vì nguyên nhân đó mà càng thêm tin tưởng Từ Mật, và cho khuê mật của mình mượn tiền.
Từ Mật không trả lời lại.
Đường Tô cắn một miếng đào, vị ngọt mát lan ra trong miệng, mùi thơm của đào quấn quýt răng môi.
Đường Tô tiếp tục gửi một tin nhắn nữa: Tháng sau cậu trả hết hai trăm nghìn nhân dân tệ cho tôi, chắc cậu cũng không muốn giấy nợ cậu viết bị người khác thấy được, đúng không?
Ở bên này, Từ Mật không thể tin được Đường Tô sẽ đòi cô ta trả tiền, bây giờ Đường Tô còn dùng giọng điệu uy hϊếp cô ta, cô ta vốn muốn dùng tiếp chiêu ăn vạ nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an.
Lần trước gặp Đường Tô cô ta thấy cô thay đổi