Hôm đó, cô ta bị bố mẹ ép buộc đi xem mắt ông chủ của cửa hàng siêu thị Phạm Đào kia, đối phương không chỉ đã ba mươi mấy tuổi, người béo múp míp, da mặt đầy dầu mà thân chỉ cao một mét sáu lăm.
Chưa cần nói tới việc khác xa so với Nghiêm Cảnh Dương, chỉ cần nói tới chuyện thế mà hắn ta nhân lúc ăn cơm sờ tay cô ta.
Cô ta sẽ không bao giờ kết hôn với một người đàn ông tồi tệ như thế!
Nhưng bố mẹ cô ta rất hài lòng với điều kiện của Phạm Đào, đặc biệt Phạm Đào đưa ra điều kiện hồi môn là ba trăm nghìn nhân dân tệ, nếu không phải cô ta kịch liệt phản đối thì e là bố mẹ cô ta đã sớm đồng ý rồi.
Nhưng cô ta biết, nếu cô ta không tìm được người nào có gia cảnh tốt hơn Phạm Đào thì bố mẹ cô ta sẽ không từ bỏ.
Điều kiện của Lý Dương không thể so với Nghiêm Cảnh Dương nhưng hắn cũng rất ưu tú, cao lớn đẹp trai, nét mặt có vài phần giống Nghiêm Cảnh Dương, trong nhà có mở công ty.
Về mọi mặt, cô ta rất hài lòng.
Vì thế khi Lý Dương theo đuổi cô ta, cô ta không khỏi rung động…
Trong phòng khách của biệt thự, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm màu trắng chiếu vào nền nhà được lát bằng cẩm thạch, tạo ra những ngôi sao nhỏ.
Đầu dây điện thoại bên kia không thấy Từ Mật trả lời.
Đường Tô chu môi đỏ lên, cô biết trong khoảng thời gian ngắn Từ Mật sẽ không tới làm phiền cô.
Nghiêm Cảnh Dương ngồi trên sô pha, khuôn mặt nhỏ trắng nghiêm nghị, trên tay hắn là một quyển sách dày do hắn bảo Đường Tô đi mua.
Bên tai là tiếng nhai của cô, Nghiêm Cảnh Dương ngước mắt lên nhìn Đường Tô.
Quả đào hồng mềm dường như rất ngọt và giòn, cô mở đôi môi đỏ mọng cắn một cách ngon lành.
Làn da của cô ở dưới ánh nắng càng thêm trắng nõn, cô vươn tay lấy ly sữa bò trên bàn lên uống vài ngụm.
Bởi vì ngẩng đầu nhìn, Nghiêm Cảnh Dương thấy đường cong xinh đẹp của chiếc cổ duyên dáng, vừa gầy vừa trắng, thon dài mảnh mai, hắn không nhịn được nhìn nhiều hơn một chút.
“Anh cũng muốn ăn à?”
Đường Tô thấy ánh mắt của tên nhóc này mở to nhìn thẳng vào mình, nghĩ rằng hắn thèm ăn quả đào trên tay cô.
“Ai muốn ăn chứ.” Nghiêm Cảnh Dương nhanh chóng quay mặt đi.
Đường Tô vẫn luôn biết tên nhóc này rất sĩ diện.
Cô cắn một miếng đào cuối cùng, sau đó chọn một quả nhỏ, phần thịt mềm hơn: “Tôi cắt nhỏ ra giúp anh rồi, anh thử đi, bây giờ là mùa đào ăn vào ngọt lắm.”
Cô cụp mắt xuống, nghiêm túc gọt vỏ, phần trắng bên trong quả đào dần hiện ra, xoay chuyển theo vòng tay của cô nhìn rất mê người.
Phòng khách yên tĩnh, đột nhiên Nghiêm Cảnh Dương cảm thấy trái tim mình nhảy lên một cái.
Hai bàn tay cầm quyển sách nắm chặt, đầu ngón tay siết trang giấy đến mức nhăn lại.
Không biết vì sao cảm thấy hốt hoảng trong lòng, cảm giác kỳ lạ và hắn cực kỳ ghét loại cảm xúc vô cớ này.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Tiểu Cảnh Cảnh, lấy giúp tôi cái điện thoại.” Điện thoại trên bàn rung liên tục, chắc chắn là bà Đường gọi.
Cảm giác kỳ lạ biến mất, Nghiêm Cảnh Dương mím môi nhỏ, liếc mắt nhìn Đường Tô một cái.
Hừ, chưa từng có ai dám ra lệnh cho hắn đâu đấy!
Hắn vươn tay nhỏ ra miễn cưỡng lấy điện thoại chấp nhận, mở loa.
“Alo, Tô Tô.” Tiếng của Phương Tình cũng chính là bà Đường vang lên.
“Mẹ.”
“Đứa trẻ này, bao lâu rồi con chưa về nhà? Con có biết mẹ rất nhớ con không?” Giọng