“Tuỳ ngươi thôi, Nàng có bệnh hay có chuyện gì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy. Ở đây có những ma thú, hoặc ma nhân, nhìn thấy thân thể nàng khó mà không động tâm. Lúc đó thì nàng có chuyện gì sẽ hận ngươi cả đời.”
Kim Mã nhắc khéo.
Trương Vệ không phải không muốn làm. Vì nếu chàng làm đồng nghĩa chàng sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với những chuyện này đang tuổi ăn tuổi chơi. Mà trói chàng vào chiếc còng mang tên gia đình xem ra nó quả thật khó mà chấp nhận được ngay.
“Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Yên tâm đi, theo những gì ta cảm nhận được từ người phụ nữ này. Nàng tôn trọng quyết định của người nàng yêu. Nên sẽ không ép ngươi phải cưới nàng ngay đâu. Ngươi có thể vun đắp tình cảm từ từ kia mà thông thả đi.”
“Ngươi nói như kiểu, hiểu nàng ta lắm vậy. Nếu nà không thích mà hận ta, chẳng phải số ta là số khổ hai sao đây.” Trương Vệ khổ tâm giải bài.
“Haizz. Tiểu tử nhà ngươi đấy. Ta có thể không hiểu chuyện tình cảm nam nữ. Nhưng con mắt nhìn người của ta không bao giờ sai. Thử tin ta một lần đi.” Kim Mã khẳng định chắc nịt.
Trương Vệ nghe thế thì thở dài một hơi. Chàng cũng không biết tình cảm của mình dành cho Thẩm Y Y liệu có được coi là tình yêu hay không. Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, chàng phải bảo vệ thanh danh cho nàng. Không còn đường lùi, Trương Vệ liền gật đầu đồng ý.
Sau đó tiến nhanh về phía Thẩm Y Y nàng nằm ở kia. Cơ thể nàng xinh đẹp, trắng không chút tì vết, đang nằm dưới ánh nắng. Trương Vệ nhìn thấy thì cũng phải động tâm. Nhưng từ nhỏ chàng đã được dạy rất rõ về đạo làm người. Chàng không thể thấy nàng đang không có một chút kháng cự nào. Mà làm trò xằng bậy.
Khi đến gần chàng đưa tầm nhìn đi đến nơi khác, tránh nhìn đến chỗ nhạy cảm đang lộ ra trên cơ thể nàng. Sau đó chậm rãi ngồm xuống, đỡ nàng sát người mình. Để có thể dễ dàng mà mang lại trang phục cho nàng.
Mùi hương cùng làn da mềm mại ấy, khi được chàng ôm vào lòng. Thật là một cảm giác đầu tiên của đời người mà ai cũng phải trải qua trong đời. Nó luôn ngọt ngào và dâng trào cảm xúc đến khó tả. Chàng xao xuyến không thôi. Thầm nghĩ.
“Đây có thật là duyên phận. Nếu không đúng thì xin ông trời đừng đùa giỡn với tình cảm của tôi. Tôi và nàng đều có cuộc sống riêng của nhau. Miễn cưỡng bước vào cuộc đời của nhau chỉ khiến cả hai thêm khổ. Trương Vệ tôi đây chỉ là một kẻ đáng bỏ đi, không đáng để có một hồng nhan bên cạnh. Dù cho có chịu sự trừng phạt của Thiên đạo thì cũng xin cho những người vì tôi mà tổn thương.”
“Tên tiểu tử này, nó vẫn không dám nhìn nơi lưng của cô nương ấy. Nơi đó có một ấn ký phượng hoàng. Nói một cách khác, nàng ta sinh ra là dành riêng cho ngươi. Không ngờ duyên phận của họ, lại trãi dài hàng trăm năm vẫn chưa từng dừng lại. Ta chỉ mong ở kiếp này, nàng sẽ cùng ngươi sống với nhau như một phu thê thực sự. Số phận đừng trêu ngươi tình cảm của họ nữa.”
Kim Mã thở dài.
Trương Vệ chạm đến nơi lưng trần của nàng để mang lên áo. Nhưng chàng đã không muốn nhìn quá kỹ thân thể của nàng nên chỉ đưa tầm nhìn vào những thứ khác ví dụ như vải hay mặt đất,
Sau khi đã mặt lại y phục cho nàng Trương Vệ đặt nàng lại nhẹ nhàng xuống đất.
Rồi đứng lên hướng tầm nhìn vào đống dược thảo đang ở phía kia.
Hàn Nha Thảo quả thật là linh thảo. Chỉ trong thời khắc Trương Vệ đang bận quan tâm đến Thẩm Y Y nó đã biến mặt đất bên dưới nó thành một lớp băng mỏng. Trương Vệ muốn tiến lại gần, nhưng Hàn Khí của nó quả thật cường đại, không những thế dường như trong đống dược thảo kia có một thứ đang cộng hưởng với nó mà trở nên vô cùng lạnh giá.
Trương Vệ liền quét nhanh qua đống linh thảo thì lập tức nhận ra có một thứ hình dạng như hình dạng một con ếch màu xanh với lớp da sần sùi. Hàn khí của nó toả ra cộng hưởng với Hàn Nha Thảo quả thật kinh khủng. Mỗi lúc một cường hãn