Trương Vệ cùng Kim Mã di chuyển nhanh vào khu rừng Ẩn Quỷ Cốc, nơi này đối với Trương Vệ mà nói chàng rành nó như một cuốn sách. Nên chỗ nào có ma thú, hay nguy hiểm chàng đều có thể vượt qua một cách dễ dàng mà không một chút trở ngại. Họ cứ thế mà xuyên tấm màn năng lượng bên ngoài Vấn Lạc Nhai mà bước vào rừng anh đào bên ngoài trang viện.
Đập vào mắt của Kim Mã là một cánh rừng anh đào rộng lớn và trãi dài dường như là bất tận. Bên dưới lòng đất của khu rừng có những nét kẻ bằng vàng. Với một nguồn năng lượng tỏa ra từ đó không phải dạng tầm thường. Cùng với cách bài trí khác thường của chúng, khiến Kim Mã ngay lập tức nhận ra đây là một trận đồ viễn cổ. Kinh ngạc mà thốt ra:
“Đào Hoa Trận Pháp.”
“Ngươi biết trận này à.”
“Đương nhiên là biết. Ở bốn góc trận pháp cùng trung tâm được phân theo ngũ hành. Cứ mỗi năm phút thời gian, trận pháp sẽ thay đổi cách hóa giải một lần. Nếu muốn giải thì chỉ có năm phút thời gian ngắn ngủi đó mà thôi. Với thời gian ít ỏi đó thì chỉ có những kẻ thật sự am hiểu thì mới có thể làm được. Không phải khoa trương, đây là trận pháp còn hiếm gặp hơn cả Bắt Đẩu Thất Tinh trận của bọn ta. Nếu mắt kẹt vào trong, vĩnh viễn không thể thoát ra. Ngươi khiến ta tò mò về chủ nhân của nơi này rồi đấy.”
Trương Vệ bèn cười lớn.
“Thì ra là vậy, giờ ta mới biết đây là Đào Hoa Trận pháp. Theo như ngươi nói thì nó rất lợi hại, nhưng ta đã có mang theo lệnh bài thông hành. Nên ta không cần phải vất vả phá trận rồi nhỉ. Tiến vào thôi.”
“Ngươi chơi thế là đang ăn gian đấy, tiểu tử.”
“Đây không phải là ăn gian, mà là tận dụng những gì bản thân có thôi.”
Nói đoạn Trương Vệ mỉm cười, Tiếp tục dùng thần hành tiến lên. Khi vừa chạm đến phạm vi hoạt động của Đào Hoa Trận, lệnh bài Trương Vệ mang theo liền phát ra nguồn năng lượng tím. Như để báo hiệu, khu rừng liền mở ra một lối đi tiến thẳng vào trang viện từ hướng Đông.
“Nào vào thôi.”
Trương Vệ tiếp tục bế Thẩm Y Y tiến vào Vấn Lạc Nhai. Mặc dù chàng biết Kinh Như Tuyết không cho phép người lạ tiến vào Vân Lạc Nhai của mình.
Nhưng khi trãi qua mọi chuyệnvới Thẩm Y Y, Trương Vệ mặc định nàng không phải là người ngoài. Nên chàng đã tự ý quyết định dẫn vào. Dù có trách phạt thì chàng chỉ cần giải thích cặn kẽ mọi chuyện là xong. Vì từ trước đến nay Kinh Như Tuyết chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của chàng hết. Ngươi ta nói chiều quá sinh ra hư đấy.
Bên trong Vấn Lạc Nhai vẫn như thường ngày nó yên tĩnh đến lạ. Với những cơn gió nhẹ nhàng lay động từng tán cây hoa đào. Khung cảnh không thể nào tĩnh lặng hơn.
Trương Vệ tiến vào dãi hành lang dài, bằng cảm nhận của mình chàng không thấy Kinh Như Tuyết đang ở đây. Nên trước mắt chàng đã đặt Thẩm Y Y vào chính căn phòng của mình ở đây. Chu đáo đắp chăn giữ ấm cho nàng.
Sau đó cùng Kim Mã chậm chậm tiến ra ngoài, đặng xem Kinh Như Tuyết đang ở đâu.
Quả thật sau khi hợp nhất, khả năng cảm nhận của chàng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều. Rất có thể đã thẳng liền hai cấp. Nên đã cảm nhận không xót bất cứ thứ gì đang ở trong kết giới Vấn Lạc Nhai. Thậm chí từng đàn cá đang bơi dưới hồ đều có thể nhận biết được chúng đang làm gì.
Theo thói quen thường ngày Trương Vệ tiến đến mái đình nhỏ ở giữa Vấn Lạc Nhai. Nơi cả hai thường uống trà mà xem xét.
Đúng như những gì chàng đã suy đoán. Ly trà vẫn còn rất nóng, chứng tỏ một điều Kinh Như Tuyết mới rời khỏi đây thôi. Mà chẳng phải cách đây một chút là giây phút Chân Long thăng thiên hay sao. Rất có thể Như Tuyết đã ra ngoài để nghe ngóng.
Không còn cách nào khác Trương Vệ bèn ngồi xuống bên chiếc ghế đá bên cạnh. Định bụng sẽ thưởng chút trà chờ đợi Kinh Như Tuyết quay về. Trong lòng chàng đang đấu tranh không biết có nên nói chuyện mình là Chân Long cho Kinh Như Tuyết được biết hay không.
Nên đã có chút bàn