Trương Vệ ngồi vừa nhịp đùi, vừa chậm rãi thưởng thức trà đạo mà chờ đợi Kinh Như Tuyết trở về. Người ta thường nói một kẻ thì khó làm nên một bức tranh cuộc đời. Kim Mã liền bay lên bàn cũng một chút sân si mà cùng Trương Vệ thưởng thức trà đạo.
Nhưng nó thưởng thức cũng bằng cách khác người. Dùng hàm răng cắn lấy thành ly. Sau đó nâng ly trà lên cao để nước trực tiếp tuôn vào miệng. Để không khiến cơ thể đầy lông của nó bị ước. Thì nó chỉ rót một ít nước trà mà thôi.
Trà có vị ngọt nhẹ và một chút se đắng với một mùi thơm kéo dài trong miệng. Sau khi uống, vị ngọt sẽ dần bao phủ vị đắng và kết thúc bằng vị ngọt. Khiến nó cảm thấy vô cùng tuyệt vời. Buộc miệng khen.
“Trà ngon.”
Trương Vệ nhìn thấy thì chỉ có cách cười thôi.
Bỗng một âm thanh quen thuộc vang lên:
“Trương Vệ đệ đã về rồi sao?”
Nghe thấy Trương Vệ liền đảo mắt, nhìn quanh xem Kinh Như Tuyết đang ở đâu. Nhưng tuyệt nhiên chàng không sao có thể nhận ra được vị trí của Kinh Như Tuyết mặc dù âm thanh đó đã vang ra bên trong Vấn Lạc Nhai này.
“Hì. Xem ra đệ đã tiến bộ rất nhiều trong khả năng cảm nhận không gian nhỉ. Tuy nhiên chỉ như thế là chưa đủ để nhìn nhận sự việc đang diễn ra như thế nào đâu.”
Lời nói vừa dứt, Kinh Như Tuyết đã xuất hiện trên chiếc ghế với ly trà đang nóng hổi. Đang cầm trên tay. Kèm một cười vui vẻ.
Trương Vệ nhìn thấy thì thoáng bất ngờ, nhưng rất nhanh đã cười đáp lời.
“Như Tuyết tỷ. Tỷ đã trở về rồi.”
Như Tuyết liếc nhìn Trương Vệ tổng thể rồi mỉm cười hỏi:
“Xem ra chỉ mấy ngày ngắn ngủi, đệ đã có thu hoạch không nhỏ a.”
Trương Vệ gải đầu, ngại ngùng. Sau đó nói:
“Tất cả đều do tỷ mà nên… “Chàng liền ấp úng không biết nên nói gì tiếp theo. Vì trong lòng chàng đang chất chứa nhiều điều thắc mắc. Do Kim Mã bơm vào cho nên nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Kinh Như Tuyết là một cường giả nhìn Kim Mã một lúc liền hiểu ra ngay vấn đề.
“Xem ra đệ có rất nhiều điều muốn hỏi tỷ tỷ ta đấy nhỉ. Được rồi…”Nói đoạn Kinh Như Tuyết đứng lên. Lật ngữa bàn tay phải lên, búng ra từ ngón giữa một đạo quang nhỏ. Đạo quang ấy bay đến chỗ Kim Mã và bao bọc lấy nó. “Từ giờ ngươi có thể nói chuyện như con người bình thường được rồi.”Sau đó nói với Trương Vệ.” Nào cứ nói ra tất cả những gì mà đệ thắc mắc đi. Ta sẽ giải đáp từng chút một.”
Trương Vệ thấy ngữ khí đầy bình thản của Kinh Như Tuyết là đoán ra, Như Tuyết đã lường trước chuyện này sẽ xảy đến. Nên chàng cũng đỡ căng thẳng đi. Thở nhẹ ra mà nói:
“Thực sự thì tỷ đã biết những gì về đệ. Đệ không có ý gì khác, trước giờ đệ luôn tin tưởng tuyệt đối nơi tỷ. Không một chút nghi ngờ, đệ chỉ muốn biết thực sự tỷ là ai và tỷ đang cần những gì ở đệ mà thôi. Xin tỷ hãy cho đệ một câu trả lời.”
Kinh Như Tuyết nhìn thấy gương mặt của Trương Vệ khẩn thiết như vậy, thì cũng trầm ngâm một lúc. Sau đó để ly trà vẫn đang còn uống dỡ xuống bàn rồi khẽ liếc nhìn Kim Mã một cái rồi nói:
“Xem ra chúng ta lại gặp nhau sau ngần ấy thời gian nhỉ. Ta nên gọi ngươi bằng cái tên nào đây. Sự kết hợp của bảy linh hồn thần thú cấp cao. Hay là một cái tên hoa mỹ khác.”
Kim Mã nghe đến đây thì đã biết Kinh Như Tuyết đã nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay thì không giấu diếm nữa mà lật bài ngửa luôn:
“Ngươi có thể gọi ta là Kim Mã. Hay bất cứ cái tên nào ngươi thích. Vậy còn ngươi ta nên gọi ngươi bằng cái tên nào? Đông Phương Nghi hay là Kinh Như Tuyết đây?”
“Chà thú vị đấy chứ nhỉ.” Kinh Như Tuyết nói.
Trương Vệ không nhịn được mà khẽ tiến lên nữa bước với gương mặt nghiêm trọng mà nói:
“Tỷ có phải là Đông Phương Nghi như Kim Mã đã nói không.”
Kinh Như Tuyết khẽ trầm lặng, đứng lên xoay lưng về phía hai người. Mà đi dần ra phía lan can phóng tầm nhìn về phía hoa anh đào.
Bên ngoài cũng đã đến ban chiều rồi. Một màu cam phủ khắp bầu