Đến giờ Tý đêm hôm ấy.
Trương Vệ đã tỉnh dậy từ trước và đã chuẩn bị sẵn sàng cho giây phút quyết định. Chàng sẽ được trãi nghiệm cái cảm giác mà không phải ai cũng muốn trãi qua “Cái chết”.
Đông Phương Nghi lúc này cũng đã xuất hiện. Nàng ẩn mình vào trong màn đêm, rồi dần lộ diện như một con tắc kè, ẩn mình cực kỳ kín đáo. Đến nỗi Trương Vệ chứng kiến mà còn tốt mồ hôi lạnh.
Vì chàng hiện tại quả thật chỉ là một con kiến trong đại thế giới. Sỡ hữu khả năng cảm nhận không gian có thể nói là lợi hại. Nhưng đến cả mùi hương của Đông Phương Nghi chàng cũng không thể nhận ra được. Khiến chàng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Đông Phương Nghi đứng song song với chàng, ánh mắt quét nhanh qua cơ thể Trương Vệ. Rồi mỉm cười nói:
“Xem ra đệ đã sẵn sàng.”
“Vâng. Đệ đã sẵn sàng cho tất cả mọi chuyện.”
“Tốt lắm. Vậy thì bắt đầu thôi.”
Bên này cứ mỗi lần xuất hiện là y như rằng Kim Mã sẽ bị bắt nạt bởi Vạn Cổ cùng Địa Linh. Hai linh thú kia lấy Kim Mã làm niềm vui mà chơi đùa.
Đông Phương Nghi đưa bàn tay phải ra phía trước. Vận lên một chút công lực. Một vòng tròn mà pháp cứ thế mà hiện trên cổ tay của nàng. Một cổ âm thanh lớn vang lên. Vấn Lạc Nhai đang không ngừng chuyển động. Tách ra một mật đạo ẩn dưới lòng hồ trước sự kinh ngạc của Trương Vệ.(Vì mình đã tả vấn đề này ở phần đầu của truyện. Nên không tả lại tránh lặp chi tiết.)
Con đường đã lộ ra rõ như ban ngày, hai bên tạo ra những dòng thác thay phiên nhảy đổ xuống dữ dội. Lối đi vào lòng hồ quả thật là kỳ vĩ. Có thể nhìn rõ đến từng chi tiết bên dưới như một long cung thu nhỏ.
“Đi thôi.” Đông Phương Nghi nói nhỏ. Sau đó nàng biến đến trên con đường một cách nhanh chóng. Trương Vệ thì không có khả năng đó nên đành bay xuống một cách thủ công. Chậm rãi đi theo sau lưng nữ nhân mà tiến vào nơi này. Sinh sống ở đây bấy lâu chàng cũng không thể ngờ được là bên dưới lại ẩn giấu một mật đạo lớn đến như vậy.
Vừa cước bộ Trương Vệ vừa đảo mắt nhìn quanh thưởng thức khung cảnh có một không hai này. Năng lượng kỳ bí đã giữ mặt nước thẳng đứng, khiến những loài thuỷ sinh sống bên dưới không thể nào đi qua được. Trông chúng quả thật rất chân thật một cảnh đẹp hiếm có.
Cảnh đã đẹp lối đi này cũng không hề kém cạnh, chúng được điêu khắc vô cùng tỷ mỉ đến từng chi tiết nhỏ. Đồng dạng với lối đi là cánh cửa lớn đang được đặt ở vách hồ kia.
Một con rùa to lớn đã được chạm khắc lên đấy.
Khi cả hai chỉ còn cách cánh cửa chừng bảy bước chân. Thì bên dưới là một ấn ký hình tròn điêu khắc một con rắn. Đông Phương Nghi vừa đặt bàn chân lên đấy thì những viền trên ấn ký liền phát ra những đường sáng toả ra từ những kẽ hở điêu khắc nên hình ảnh đó. Với một màu tím đậm.
Ầm… Ầm.
Theo sau đó là âm thanh chuyển động của cánh cửa to lớn kia. Nó mở ra hai bên cánh chừa lối đi vào bên trong cho mọi người vào trong.
Vừa bước vào trong Trương Vệ đã choáng ngộp trước những thứ đang hiện hữu trước mắt.
Không gian bên trong là một mật thất kín. Với những vật liệu chủ yếu liên quan đến Dược.
Hai bên lối đi vào trong là những kệ chứa dược thảo. Nhiều đến mức Dược phòng ở Đế Đô, không kể là gì trước nó. Lẫn trong không khí là mùi hương thảo dược. Một mùi hương đặt trưng không lẫn vào đâu được.
Thứ đáng chú ý nhất chính là một lò luyện đan lớn ở chính giữa trung tâm mật thất này. Bên dưới nó là một ngọn lửa vĩnh cửu không bao giờ tắt.
Khi vào được bên trong rồi, cánh cửa bên ngoài cũng chậm chậm đóng lại. Mặt hồ cũng đã trở lại như cũ, nói một cách khác. Bọn họ như thể đã biến mất hoàn toàn.
Lúc đó Đông Phương Nghi dùng ngọc thủ chỉ về góc bên phải của mật thất. Theo hướng tay Trương Vệ đã nhìn thấy một chiếc giường được làm từng gỗ. Loại gỗ này toả ra một nguồn năng lượng mà từ trước đến nay Trương Vệ chưa từng chứng kiến.
Đông Phương Nghi ôn nhu nói:
“Đệ hãy cởi áo