“Cô có đang nghiêm túc hay không đấy? Cho là cô đang có Lưỡng Nghi Hộ Tâm đi nhưng khi mất nó rồi. Cô sẽ sống thế nào? Khoan bàn đến vấn đề đó. Trương Vệ và cô không thân không thích, không máu mủ ruột thịt…” Kim Mã vừa nói vừa chú ý biểu cảm của Đông Phương Nghi. Nàng trưng ra vẻ mặt lạnh lùng không màng đến.
“Ngươi nói đúng, Trương Vệ với ta không thân không thích. Tại sao ta phải làm những điều như này. Thật sự bản thân ta cũng không lý giải được, nhưng trái tim ta mách bảo rằng. Phải bằng mọi giá giúp cậu ấy.” Đông Phương Nghi cười gượng. Đôi mắt của nàng linh động, đầy sức sống.
“Hừ! Thật là nực cười, một kẻ sống đến ngần này tuổi như ta. Lại có lúc không hiểu bản thân mình đến như vậy.”
Nàng nở một nụ cười. Nụ cười ấy như đang ẩn chứ một nỗi niềm gì đó không muốn thổ lộ ra cho người khác biết. Nàng là một con người rất giỏi che giấu đi những điều chất chứa ở trong lòng, nhưng khi đứng trước tình cảnh này. Nàng lại có biểu hiện đi ngược lại với chính mình thường ngày.
Nụ cười ấy như là nàng đang cười chính mình. Một con người đang dần đánh mất đi sự sáng suốt.
Đưa trái tim cho Trương Vệ có lẽ là lựa chọn cuối cùng. Vì nàng là một người đã sống rất lâu hơn mấy triệu năm. Nên tu vi và công lực phải nói là cực kỳ cao thâm. Chính vì lẽ đó trái tim của nàng cũng sẽ mang nguồn sức mạnh khổng lồ.
Gắn nó vào người Trương Vệ có thể sẽ gây ra tác dụng phụ, khi tâm mạch không chịu đựng được sự quá tải thì khi đó tuổi thọ của Trương Vệ cũng sẽ bị rút ngắn đi. Thật ra trái tim của Trương Vệ khác với người bình thường.
Nếu không thay thế đủ hợp lý thì sẽ gây ra không ít rắc rối. Lúc đó đừng nói là tu hành, đến việc thở đối với Trương Vệ cũng là điều gì đó khó khăn.
Cho nên trong suốt thời gian nghiên cứu nàng đã nhận ra chỉ có trái tim của người đã từng luyện Lưỡng Nghi Hộ Tâm Công mới có thể giúp Trương Vệ tiếp tục sống nếu như phải đi đến lựa chọn cuối cùng. Và không ai khác chính là nàng “Đông Phương Nghi”.
Nàng lặng lẽ thâu lại từng tý cảm xúc. Sau đó buông bàn tay ra để cho trái tim của Trương Vệ tự do lơ lửng trên không. Tiếp đến nàng vận sức vào lòng hai bàn tay. Tạo ra hai vòng tròn ma pháp hai bên.
Nàng bắt đầu dùng ánh mắt nghiêm trọng mà bắt đầu từng cách một.
Vì việc giải quyết thứ bào thai này là lần đầu tiên nàng chạm phải. Trước giờ chưa từng có trường hợp nào thoát khỏi cửa tử khi bào thai ký sinh hoàn chỉnh.
Cho nên tất cả những gì nàng đang làm cũng chỉ mang tính chất thử nghiệm. Những thứ liên quan đến tính mạng con người chỉ cần một chút sơ sót, thì cái giả phải trả vô cùng lớn. Nàng không muốn đặt cược tính mạng của Trương Vệ vào cuộc chơi đầy tính mai rủi này nhưng quả thật rất khó để làm điều đấy.
Bên này Địa Linh tiếp tục cùng Vạn Độc chế biến Hàn Nha Thảo cùng Băng Thiềm thành nguyên liệu cần thiết. Chúng để Hàn Nha Thảo lên mà dằm nó ra chỉ lấy nước. Còn Băng Thiềm thì dùng lửa để thiêu nó. Sau đó để phần tro của Băng Thiềm vào trong dược thảo nhằm chắc lọc được phần tinh hoa của nó. Cuối cùng thì cả hai bỏ thêm dược tính của Địa Linh vào dung hợp lại thành một viên đan dược màu trắng toả ra một đạo hàn khí mạnh mẽ.
Sau đó trực tiếp để Trương Vệ uống. Nhưng Trương Vệ đã mất đi ý thức. Nên chúng làm như cách Trương Vệ đã từng làm với Thẩm Y Y dùng công lực hoà tan nó trong miệng của chàng để chàng hấp thụ hàn khí của nó một cách thụ động. Trực tiếp biến toàn bộ kinh mạch rơi vào trạng thái đóng băng cục bộ. Cơ thể của Trương Vệ sẽ được giữ trong tình trạng nguyên vẹn không phân huỷ. Cho đến khi tỉnh lại.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ từ tâm mạch được bảo đảm đến thân thể. Cuối cùng là phụ thuộc vào giai đoạn của Đông Phương Nghi giải quyết thứ bào thai kia như thế nào mà thôi.
Đông Phương Nghi bắt đầu bằng cách thử tách bào thai ra khỏi cơ thể của Trương Vệ, nhưng kết quả lại khó hơn tưởng tượng vì nó bám rất chặc nếu như miễn cưỡng cắt đứt các kinh mạch liên kết với dây thần kinh chính