“Ta sẽ kết thúc chuyện này ngay tại đây.”
Kim Mã niệm lên công pháp, trực tiếp chuyển dịch năng lượng tiến vào Lưỡng Nghi Kiếm. Biến Lương Nghi Kiếm trong thoáng chốc trở nên to lớn hơn gấp chục lần. Bao phủ lấy thanh kiếm những quang năng vàng kim.
Ánh mắt Kim Bảo xẹt qua tia sát niệm. Nó vung kiếm chém xuống nơi được coi là yếu điểm mà Trương Vệ đã nhận định từ trước đó.
“Nhàn Môn Dĩ Chung.”
Kiếm khí hạ xuống. Với khí thế áp đảo. Tuy nhiên trong lúc mọi việc dường như đã an bài, thì cũng là lúc Hàn Băng đang phủ lên người sinh vật đã hoàn toàn bị triệt tiêu, nó đã được giải thoát nhanh đến mức không ai có thể tưởng tượng được. Sinh vật kia dùng hai chiếc vòi bạch tuộc của mình quấn chặc lấy kiếm khí đang hung hăng tiến đến mà không có một chút sợ hãi.
Bằng cấu tạo da đặc biệt của mình, thuật thức nhanh chóng bị nó hóa giải. Lưỡng Nghi Kiếm cũng bị nó hút sạch năng lượng trở về kích thước cũ. Đồng thời thoát khỏi tầm kiểm soát của Kim Mã.
Sinh vật kia quật mạnh thêm một chút, Lưỡng Nghi Kiếm đã văng đi rất xa. Khuất dạng trong bóng đêm trước sự kinh hãi của Kim Mã cùng Tiểu Bảo. Hy vọng của bọn họ đến đây cũng coi như là kết thúc. Chỉ còn lại phương án bỏ chạy mà thôi.
Tuy nhiên điều đó dường như cũng không thể thực hiện được. Vì sinh vật kia dường như đã vào trạng thái cuồng nộ bởi vì những gì mà nó đã phải nhận trong suốt quảng thời gian vừa qua. Toàn thân của nó bắt đầu chuyển dần sang màu đỏ ngà. Kim Mã nhìn thấy thì nuốt nước bọt vội mà hoảng hốt nói:
“Tiểu Bảo, ngươi hãy đưa chủ nhân của ta rơi đi đi. Chuyện còn lại ở đây ta sẽ cố gắng để giải quyết.”
Tiểu Bảo, vẫn đang ôm Trương Vệ trong lòng. Nàng liền đáp lời:
“Chuyện này xem ra ngươi không thể tự quyết định được rồi.”
“Sao cơ…”
Kim Mã lời chưa ra khỏi miệng, được hoàn chỉnh nữa thì con mắt của sinh vật kia. Đã trợn lên một cách hung tợn, tròng mắt cũng phồng lên tỷ lệ thuận với cơn tức giận của nó. Những mảng năng lượng tím đen từ hư vô nhanh chóng được nó tổng hợp lại. Dồn vào trọng tâm trước con mắt to lớn ấy.
Năng lượng mà chiêu thức đó tích tụ khiến hai linh thú cảm thấy bất an. Chắc chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi nữa thì sát chiêu đó sẽ thuận lời mà tuôn ra. Kim Mã liền nói nhanh trong sự gấp gáp:
“Chúng ta không còn thời gian, đây có thể là giây phút quyết định rồi. Đông Phương Nghi vẫn chưa đưa Trương Vệ quay về. Ắt hẳn đã có biến xấu. Trương Vệ là hy vọng của Cửu giới. Ngươi hãy đem hắn rời khỏi đây.”
Gương mặt Tiểu Bảo vốn dĩ ôn hòa, nay lại chở nên mạnh mẽ pha lẫn chút dữ tợn nói:
“Người cùng Trương Vệ rời khỏi đây phải là ngươi. Vì ta và hắn không thân không thích. Nhưng ta và chủ nhân của mình thì có. Dù mọi chuyện có diễn ra thế nào đi chăng nữa. Ta sẽ cùng người sẽ chết chung với nhau. NHANH LÊN.” Tiểu Bảo nhìn thấy năng lương kia đã tạo ra một quả cầu vô cùng to lớn với kích thước ước chừng đã gần 10 trượng màu tím đen. Xen lẫn với màu trắng như những đám lân tinh. Nàng đã đoán ra giây phút ấy đã đến gần.
Nàng không do dự, ném Trương Vệ về phía Kim Mã sau đó nói:
“Ta thật sự mang ơn các ngươi vì đã không ngại khó khăn mà đã đến đây cứu chủ nhân cùng ta.” Nàng nói trong cơn đau khổ chăng, vì lời nói ấy ngữ khí ấy pha lẫn một chút đau buồn.
Kim Mã vừa thấy Trương Vệ bay đến thì đã tiện tay thu luôn chàng vào bên trong cơ thể mình. Rồi đưa ánh mắt nhìn về phía Tiểu Bảo. Sự quyết tâm liều chết trọng tình trọng nghĩa của nàng đã khiến Kim Mã vô cùng xúc động. Tuy nhiên nó cũng hiểu vấn đề của Trương Vệ không thể dễ dàng đặt để ở một nơi như thế này.
Kim Mã nở nụ cười an ủi, đồng cảm.
“Bảo trọng.” Nói đoạn Kim Mã hóa thành một luồng sáng vàng. Cơ thể nó cũng đã biến hóa trở lại hình hài của loài ngựa. Sau đó mạnh mẽ đập cánh bay đi.
Ánh sáng ở trong nơi này dần dần yếu đi vì Lưỡng Nghi Kiếm đã biến mất, khiến không gian thập phần nguy hiểm khó dò.
Về phần Tiểu Bảo, nàng đứng nhìn sinh vật kia đang dần hoàn thiện chiêu thức của nó. Màn đêm đang dần kéo đến khiến ánh