Thời gian nhanh chóng trôi đi. Không gian to lớn lúc đầu giờ đã bị thu hẹp đến mức ngột ngạt.
Kim Mã đã men theo vách năng lượng đó đặng tìm kiếm lối ra. Sở dĩ nó không đánh liều năng vung năng lượng phá hủy cái vùng không gian này bằng năng lượng là vì sức mạnh của nó không thuộc hàng siêu cường mà phụ thuộc vào chủ nhân đã liên kết linh hồn với mình. Lúc xuất hiện nó chỉ là một linh thú cấp thấp, nhờ Trương Vệ đã ở sẵn mức Kỳ cho nên nó đã được hưởng lây có sức mạnh ngang với chàng. Giờ chàng đã ở mức sức mạnh Ngạo thì nó cũng tương tự như vậy.
Cho nên nó dường như không đủ khả năng để làm điều đó. Nếu đánh liều mà để bị phát hiện ra vị trí thì mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ. Nên sống hèn một chút mà giữ được mạng của Trương Vệ thì cũng đáng để làm như vậy.
Tuy nhiên ngay lúc này đây, tiếng kêu cùng hơi thở của loài sinh vật to lớn kia đang cách nó không xa. Đồng nghĩa với thời gian lúc này cũng không còn lại bao nhiêu. Đặt Kim Mã phải tự đưa ra quyết định cho bản thân, chiến đấu hoặc là phó mặc cho số phận.
Đối với Kim Mã nó chỉ là phần linh hồn còn xót lại của Thất Đại Thần Thú. Chết một lần nữa đối với nó không thành vấn đề, tuy nhiên Trương Vệ là thứ mà đang lưu tâm đến. Chàng là tất cả những gì mà Thất Đại Thần Thú đánh đổi hàng ngàn năm để chờ. Tuyệt đối không thể để chàng mất mạng ở đây chỉ vì sự bất cẩn nhất thời như vậy được.
Kim Mã tự trách bản thân lúc đó phải tuyệt đối ngăn cản Trương Vệ mới phải. Khi đó nó đã thấy Đông Phương Nghi quá đáng tin cùng với Trương Vệ quá quá cố chấp cho nên mới đưa đến cớ sự này.
Khi vẫn còn đang do dự. Thì toàn thân nó phát ra một nguồn sáng rực rỡ. Khiến Kim Mã lúc này đây chả khác gì là mặt trời nhỏ.
Nó ngay lập tức nhận ra thứ ánh sáng chứa đầy Chánh khí này thuộc về ai. Gương mặt lộ rõ vẻ mừng vui khôn xiết:
“Chủ nhân.”
Từ bên trong cơ thể của Kim Mã. Thông qua từng sợi lông trắng và mềm của nó những đường quang chánh khí kim sắc dần di chuyển ồ ạt ra bên ngoài. Chúng nhanh chóng hội tụ lại thành một màn sương lớn. Cao lớn như một nam nhân trưởng thành.
Đồng thời những mảnh năng lượng kim quang từ hư vô lũ lượt xuất hiện mỗi lúc một nhiều với đủ các hình dạng và kích thước khác nhau. Tiếp đến ba vòng tròn được kim quang tích hợp lại từ những mảng năng lượng kia từ trên cao giáng xuống màn sương mù. Màn sương mù bị đánh tan, bên trong là Trương Vệ với mái tóc màu vàng kim dần hiện ra.
Tóc chàng đang bay chiều những năng lượng tỏa ra. Kim quang tiếp tục thiêu rụi phần thượng y của chàng để lộ ra cơ thể cường tráng cùng hình xăm Chân Long uy mãnh.
Trương Vệ bên trong chậm rãi mở mắt, ánh mắt chàng phát ra năng lượng mạnh mẽ. Khi chàng đã lộ diện ba vòng tròn năng lượng kia liền xoay vòng quanh Trương Vệ với nhiều quỹ đạo khác nhau. Hình thành một lớp phòng thủ đầu tiên trước khi chạm đến người chàng. Và Trương Vệ trong hình dạng này chính là Chân Long mà thiên hạ đang truy tìm. Một sức mạnh ngang với thần thánh.
Chàng lanh lùng mở lời, giọng nói trầm đầy uy nghiêm cộng hưởng với không gian kín khiến nó lại trở nên quyền uy hơn:
“Ta đã dặn đi dặn lại rất nhiều. Không được để Trương Vệ nhún tay vào những chuyện nguy hiểm đến tính mạng hay sao. Ngươi coi lời nói của ta là gió thoảng qua tay ư.” Người này tuyệt nhiên không phải là Trương Vệ mà là Trang Minh Viễn.
Từ xưa đến nay chỉ có một người duy nhất khiến Kim Mã tôn trọng đến cùng cực và sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình. Chính là Trang Minh Viễn.
Ngươi mà nó sẵn sàng gọi hai chữ “Chủ nhân” . Trương Vệ mặc dù nói là Trang Minh Viễn luân hồi chuyển kiếp nhưng chàng đã mang trong người dòng máu của phàm tộc. Nên với tính cách đó của chàng nó tuyệt đối không thừa nhận. Người đứng trước mặt nó đây một lời nói ra như thánh chỉ.
Kim Mã không do dự biến thân thành Nhân Mã. Sau đó chống tay quỳ gối trên không. Giọng hối lỗi nói:
“Thuộc hạ tội đáng muôn thác. Mong chủ nhân xử phạt.”
Trang Minh Viễn đẩy giọng cao hơn một chút,