Một ngày mới đang dần đến mang theo rất nhiều niềm tin và hy vọng. Chỉ chưa đầy một giờ nữa thôi thì ở chân trời phương Đông.
Vầng thái dương lần nữa sẽ xuất hiện.
Nhìn thấy Tại Thiên xúc động ôm lấy Tiểu Bảo không rời thì Đông Phương Nghi chỉ mỉm cười. Rồi biến mất trong màn đêm. Nàng di chuyển trở về phòng của mình. Nhưng khi đi ngang phòng của Trương Vệ nàng lại dừng lại một nhịp.
Đứng bên ngoài một lúc lâu. Nàng mở hé miệng rồi cười nhẹ lấy một cái. Nàng cười vì thấy bản thân của nàng thật kỳ lạ.
Không do dự thêm nữa, nàng đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào. Bên trong gian phòng ấy Trương Vệ đang nằm nghĩ ngơi. Với một bầu không khí tĩnh lặng hơi thở của chàng có thể dễ dàng mà nghe thấy.
Đông Phương Nghi khi vào trong nàng dùng chút công lực đóng cửa lại một cách im lặng không hề phát ra một chút thanh âm nào.
Sau đó thì bước từng bước chậm rãi đến bên giường. Khi đã thấy Trương Vệ thì nàng ngồi xuống bên cạnh.
Với vị trí gần nơi đầu của chàng.
Ánh mắt đa tình của nàng ghim chặc lên gương mặt thanh tú của Trương Vệ. Nhìn chàng say ngủ mà Đông Phương Nghi bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.
Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp đó không hề giấu diếm bất kỳ điều gì. Trong con mắt của nàng đã nói lên một điều. Nàng yêu thích Trương Vệ.
Thấy đôi môi của chàng, nàng dường như không nhịn được. Mà dùng đầu ngón tay trỏ di chuyển đến mà trực tiếp chạm vào nó. Cảm giác mềm từ đôi môi của nam nhân khiến nàng ngây ngô cười khẽ.
Từ đôi môi đó nàng di chuyển đầu ngón tay một cách dịu dàng đi khắp nơi trên gương mặt ấy. Cuối cùng thì dừng lại giữa trán.
Nếu như nàng muốn thì nàng có thể cùng Trương Vệ lúc này chìm đắm trong dục vọng. Nàng là dược sư đệ nhất. Để khuấy động dục vọng con người nàng có lẽ không tốn chút công sức nào.
Nhưng nàng đã không làm vậy. Lý do của nàng chỉ có nàng mới biết. Sau đó nàng đưa bờ môi mềm cùng gương mặt tiến đến gần Trương Vệ. Rồi chủ động đặt lên nơi môi của chàng một nụ hôn nồng nàn.
Khi những tia sáng của bình minh từ phương Đông, xuyên qua những tán cây. Rực trên bầu trời của đại lục Hoa Bắc.
Từng ngóc ngách của gian phòng Trương Vệ đều đã tỏ tường. Thì Đông Phương Nghi đã không còn ở đây nữa.
Nàng đã lui về phòng mình. Và ngồi trước gương đồng mà chảy tóc. Nhìn vào gương không giấu được niềm vui thỏa. Nhưng khi nàng cảm nhận được có người đang tiến vào thì gương mặt ngay lập tức thay đổi. Trở nên lạnh lùng vô tình đến lạ.
Kim Mã từ bên ngoài đập cánh bay vào trong. Trực tiếp đậu lên bàn nơi Đông Phương Nghi vẫn còn đang chảy tóc mà nói:
“Hôm nay đã đến ngày, Tam Minh tránh bá. Trương Vệ liệu có kịp bình phục không.”
Đông Phương Nghi vẫn duy trì hành động của mình. Nhàn nhạ trả lời:
“Trương Vệ chỉ bị chấn động nhẹ, nên thương thế không nặng. Chẳng qua vì phát huy Long Cốt quá sức mà cơ thể hiện tại không theo kịp sức mạnh đó. Nên tạm thời suy kiệt thôi. Tầm trưa nay sẽ có thể tỉnh lại.”
Nghe những điều đó, Kim Mã tạm thời an tâm. Sau đó ngữ khí của nó thay đổi giống kiểu cách ăn năn.
“Lúc bế tắt ở trong đó, ta đã chửi cô, nghi ngờ cô. Thật bây giờ khiến ta vô cùng ân hận.”
“Lẽ thường thôi, đặt ai vào ranh giới sinh tử mà lại chẳng như vậy. Ta không quan tâm ngươi nghĩ gì cái mà ta chú trọng là Trương Vệ đã nghĩ gì về ta.”
Sự thật chính là trước kia khi Trương Vệ dùng Cửu Chuyển Thông Minh Hoàn. Đã khiến Đông Phương Nghi có thể điều khiển chàng từ nơi xa. Như lần trước trong Ma Thú Hạch.
Do tiến vào vùng tối không thời gian. Nàng không thể quan sát được diễn biến bên trong cho nên mới liên kết thân thể, nhằm xác định khi nào sẽ dùng đến cách đó.
Vì cánh cổng chỉ mở được một bên. Cho nên nàng không thể tiến vào bên trong đặng trực tiếp chiến đấu được. Cho nên nàng đã dùng cách mà Vu Chính đã từng làm buộc Chân Long phải hiện thân giải nguy.
Tất cả những điều đó đều đã nằm trong dự liệu. Kim Mã đến lúc rời đi mới nhận ra được vấn đề. Nên giờ mới cảm thấy hối hận.
Kim Mã chợt nhớ đến Tại Thiên thì liền hỏi:
“Còn vấn đề của linh thú Tiểu Bảo…”
“Ta đã hồi sinh nó. Rất may là tên