“Chà nghe có vẻ hấp dẫn, chuyện này có vẻ lâm ly bi đát nhỉ. Rồi sau đó chuyện gì đã xảy ra.”
Kim Mã ngồi hóng một lác thì cũng nhịn không được mà hỏi. Nhất thời khiến Trương Vệ lắng đọng, giọng nói trầm buồn nói tiếp:
“Mấy ngày sau, ta về lại Vấn Lạc Nhai chịu đựng gian khổ suốt nữa năm. Không có một chút thời gian để về lại Đế Đô nửa, bất quả thì vẫn về Trương phủ để lấy tiền hằng tháng. Nhưng do quá trình tu luyện cần liền mạch, nên ta đã mượn Như Tuyết tỷ một số tiền lớn đặng đưa cho A Cẩu. Cho đến…” Nói đến đây giọng của Trương Vệ liền thay đổi, nó trở nên buồn bã nặng nề hơn bao giờ hết. Nhưng chàng vẫn duy trì câu chuyện mà nói tiếp. “Khoảng chừng hơn bảy tháng một tý ta đã về lại Đế Đô, thì Hỷ Tước cùng A Cẩu huynh đều hoàn toàn biệt tung, biệt tích. Như thể họ đã biến mất khỏi thế giới này như hơi nước vậy. Một chút thông tin cũng không hề lưu lại.”
Câu chuyện Trương Vệ vừa kể khiến Kim Mã có phần tò mò, và nó cũng hiểu thái độ lúc này của chàng là do sự mất mát đến quá đột ngột mà nên. Dù gì thì nhiều chuyện cũng ăn vào máu rồi. Dù có cảm thông nhưng đã nhiều chuyện thì nhịn không được:
“Vậy tiếp theo ngươi đã làm những gì?”
Ánh mắt Trương Vệ liền có những chấp niệm lưu luyến và hy vọng đong đầy gửi gắm vào chiếc túi thơm đang cầm trên tay.”Thật ra trong khoảng thời gian mà ta đang tu luyện Đế Đô đã diễn ra một cuộc chiến của phản quân Tiên tộc. Nên ít nhiều cũng có liên quan đến việc mất tích của hai người họ.”
“Thế là ngươi không còn biết gì về họ nữa sao?” Kim Mã gấp gáp hỏi dồn.
“Không. Như Tuyết tỷ đã bói giúp ta một quẻ. Và đã biết được rằng hai người họ vẫn bình an và sẽ trở về gặp ta trong sự kiện săp tới đây. Đó cũng là lý do ta đã rất cố gắng, để cái ngày muội ấy quay lại. Sẽ chứng kiến được Trương Vệ này. KHÔNG CÒN LÀ PHẾ NHÂN NỮA.” TRương Vệ cố ý nhấn mạnh câu cuối cùng thể hiện sự quyết tâm đang cuộn trào như dung nham trong người chàng.
“Còn nếu như Như Tuyết đoán sai, thì sẽ thế nào đây.”
Câu nói như khoét sâu vào nổi đau của chàng thêm. Trương Vệ yên lặng một lúc lâu rồi nói tiếp:
“Ta tuyệt đối tin tưởng tỷ ấy, bất quá khi đã thành nhân ta sẽ đích thân đi tìm nàng ấy về.”
Trước sự quyết tâm của Trương Vệ trong vấn đề này, Kim Mã cũng không muốn can thiệp quá sâu. Vì đây là tình cảm nhi nữ tình trường, thứ mà khó hiểu nhất trên trần đời, nhưng nó không quên nhắc nhở đến Trương Vệ:
“Tình cảm của ngươi ta không có quyền gì để can dự vào. Nhưng hoàn cảnh của ngươi lúc này, ngươi nên cân nhắc nặng nhẹ mà hành động. Việc tu hành và ẩn danh vẫn là ưu tiên hàng đầu”Sự lo lắng của Kim Mã không phải là không có căn cứ. Từ cổ chí kim đã không ít nam nhân chỉ vì nhi nữ tình trường mà đã đánh mất thiên hạ, thậm chí là bán mạng của bản thân. Hắn vẫn mong Trương Vệ sau khi chuyển thế đừng nhúng quá sâu vào hỷ, nộ, ái, ố của trần tục mà lỡ mất thời gian. Một khi để Vấn Thiên vượt qua thì dù cho có nghịch chuyển càn khôn, cũng đã quá muộn để quay trở lại.
Trương Vệ cũng là con người có lý trí, nên chàng vui vẻ tiếp nhận lời cảnh tỉnh vừa rồi. Chàng chậm rãi thu hồi túi thơm lại vào trong ngực. Đứng thằng lên xoay người nhìn ra phía bầu trời đêm nào nhiệt bên kia bờ tường kia mà nói:
“Ta đương nhiên hiểu và không bao giờ quên đi những điều đó. Ta sẽ không để chuyện tư lấn áp chuyện công đâu.” Nói đoạn chàng nhìn vào cơ thể của mình mà tự tin”Người có lẽ lo xa quá, chẳng phải trong thời gian ngắn ta đã tiến bộ vượt bậc hay sao. Chẳng mấy chốc ta sẽ lên Thần ngay.”
“Điều người biết còn quá ít, so với biển ca mênh mông ngoài kia. Tiểu tử từ bây giờ con đường tu hành của ngươi mới thực sự bắt đầu. Kinh Như Tuyết chỉ giúp ngươi rút gọn thời gian đạt được những thứ cơ bản nhất của tu hành thôi. Khi ngươi bước qua ngưỡng cửa 50 thì ngươi mới thấu được câu”Chưa đi chưa biết biển rộng sông dài” là thế nào.”
Kim Mã bắt đầu lên lớp giải bày cho Trương Vệ hiểu:
“Những tầng công pháp thấp chỉ lên bậc nhờ đột phá theo cách thông thường. Từ bậc Ngạo trở đi mà đột phá là ngươi đang