Những người khác không có được năng lực hồi phục tốt như Nam Cung Huyền cho nên chỉ có mình cô gác đêm. Dưới đáy biển sâu, ánh sáng chỉ được phát ra từ những viên dạ minh châu đặt trên các cây cột. Đó là thứ ánh sáng thuần khiết nhưng lạnh lẽo, càng tô điểm thêm cho sự vắng lặng của đêm nay. Sau trận chiến, gần như mọi sự sống đã bị quét sạch ra khỏi xung quanh nơi đây. Những nơi bên ngoài kết giới được soi sáng đều là một mảnh hoang tàn. Nhân ngư sau khi chết, thân xác sẽ tan thành bọt biển, trở lại với biển cả. Cô vốn nghĩ đó chỉ là truyền thuyết nhưng giờ mới biết đó là sự thật.
Tìm một chỗ sạch sẽ, Nam Cung Huyền ngồi xuống, nhắm mắt lại bắt đầu luyện tập Thời không ma pháp. Nó không chỉ giúp mở ra không gian chứa, còn có thể bẻ cong dòng chảy thời gian lẫn không gian, mở ra một vùng thời không khác, thế giới khác. Cô vẫn chưa đủ khả năng để làm chuyện đó, hiện tại chỉ có thể dò xét một khu vực nhất định cùng mở một không gian chứa cho riêng mình. Không biết qua bao lâu, bên tai cô vang lên tiếng bước chân như xa như gần. Vì không cảm nhận được nguy hiểm, hơn nữa cho rằng ai đó ra ngoài tuần tra, Nam Cung Huyền không hề để tâm. Trên người đột nhiên ấm áp thêm một điểm, Nam Cung Huyền mở mắt, trước mặt là đôi chân thẳng tắp để người ghen tị.
Vân Đan Sa La không nghĩ tới giờ khắc này còn nhìn thấy Nam Cung Huyền ở bên ngoài. Thân thể nhỏ bé yên tĩnh ngồi một góc, trên người thậm chí không có lấy một tấm áo choàng. Cô nếu biết Nữ vương nghĩ như vậy nhất định thấy mình rất oan uổng. Cô ít nhất cũng được mét sáu mươi bảy, sáu mươi tám, sao với nhiều người đã muốn cao. Rốt cuộc không phải nữ nhân nào cũng có thể như Nữ vương cao tận mét bảy lăm. Hơn nữa, người này tự thân mang khí tràng cường thế (tuy cô chưa tận mắt thấy qua) đã đủ áp người khác một đầu. Với lại, cô có Hoả ma lực, căn bản chút lạnh không ảnh hưởng gì.
"Mau vào ngủ !"
"Ai đến canh chừng ?"
"Tuỳ tiện bố trí thêm một kết giới là được. Ngươi nhanh chóng làm đi."
"Cái kia..."
"Ta không thích người làm trái lệnh mình."
Nam Cung Huyền bẹp bẹp miệng, xụ mặt gọi Khả Noãn hỗ trợ dựng nên một lớp bảo vệ. Hao phí hết một nửa ma lực trong người, cô mời hoàn thành được kết giới, sắc mặt hơi chút tái đi. Nữ vương tuy đau lòng nhưng không ngại lấy nó làm lý do chính đáng ép buộc cô đi ngủ.
"Thấy chưa ? Ngươi quá yếu. Mới dựng một tầng kết giới đã mệt thành như vậy. Ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi cho ta."
Nam Cung Huyền liên tục mặc niệm 'Người này là tức phụ của ta, người này là tức phụ của ta' mới không quay lại cắn Nữ vương một ngụm. Cả một khu vực rộng như nơi này phải có vài vị ma pháp sư cấp cao cùng thực hiện. Bây giờ một mình cô cùng Khả Noãn hoàn thành được mà dám chê cô yếu. Phải biết cô mới tập luyện hơn nửa năm thôi.
Lúc hai người trở về phòng, những người khác đã ngủ say, bất quá vẫn chừa vị trí cho họ. Nam Cung Huyền thuần thục cởi bỏ ngoại y, nằm lên giường ôm lấy Thải Nhi. Cảm nhận được quen thuộc ấm áp, nàng rúc vào ngực cô, vô ý thức điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái. Nữ vương thấy vậy có chút ghen tị, bất quá nghĩ tới tình cảm của mình không bằng cũng không rối rắm nhiều, nằm xuống vị trí của mình. Một đêm vô mộng.
Vài ngày sau, Nam Cung Huyền bắt đầu tiếp nhận thêm nhiều tri thức mới, một bên nhận chân học tập, một bên không ngừng rèn luyện chính mình. Ngẫu nhiên Nữ vương phạm lười, cô còn có thể phụ giúp chút việc, lấy Nữ vương ý tứ là 'Hoàng phu phải nắm bắt được chuyện quốc gia'. Lúc này cũng vậy, Vân Đan Sa La úp sấp trên giường, mái tóc tuỳ ý xoã tung, ít đi một phần nghiêm túc, lại nhiều hơn vài phần yêu mị. Nàng thậm chí triều Nam Cung Huyền bắn đến vài ánh mắt câu nhân, sợ rằng nam nhân bình thường đã sớm nhào tới ôm nàng quay cuồng một phen. Nhưng cô bằng ý chí hơn người của mình, kiên quyết không phản ứng, đem lực chú ý đặt lên mấy báo cáo gần đây. Những thứ này chỉ mới được chuyển đến sáng sớm bằng vài thủ thuật ma pháp đặc thù. Vân Đan Sa La đã giải quyết phần lớn, chỉ còn vài vấn đề lặt vặt ném cho cô giải quyết thử. Nhưng mà Nam Cung Huyền khắc sâu bản thân không có năng lực quản lý, càng không hiểu mấy thứ cong cong nhiễu nhiễu trong đó.
Nữ vương nhìn người nọ vẻ mặt nghiêm túc, môi hơi mím lại, chân mày khẽ nhíu không nói nên lời rất dễ để người khác khi dễ một phen. Vân Đan Sa La thật không hiểu tại sao người này hầu hết thời gian đều bày ra bộ dạng như vậy. Suy đi nghĩ lại chỉ có thể vu cho gương mặt quá đỗi ưa nhìn cùng cặp mắt mê người kia. Ánh mắt Nam Cung Huyền là thuần khiết, không pha lẫn chút tạp chất nào. Nhưng khi nhìn sâu vào nó, rất khó để dời mắt, linh hồn của họ như bị cuốn vào một đáy vực không lối thoát. Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên có chút sầu lo chuyện tương lai.
Đúng lúc này, Đổng Vân Nhu, Thải Nhi và Long Thanh Hàn đều trở về. Nam Cung Huyền xụ mặt họ có thể lý giải nhưng Nữ vương ai oán thì chẳng hiểu vì sao. Cho nên họ đến hỏi một chút, lỡ đâu vấn đề này liên quan đến quốc gia cơ mật thì sao. Nhưng sau khi biết được nguyên nhân,