Hiển nhiên, Quốc vương không hề đem chuyện hôn nhân của nữ nhi làm trò đùa. Hắn biết Nam Cung Huyền thực lực cường hãn, cùng cô kết giao trăm lợi mà vô hại. Chẳng hạn như lấy thực lực cường hãn cùng trách nhiệm của Nam Cung Huyền đối với người cô để tâm, nếu kết giao thì Tây Nhã nhất định được bảo vệ an toàn. Cô cũng chiếm được Vân Đan Sa La quan tâm, từ đó thắt chặt quan hệ giữa hai chủng tộc. Đợi đến khi chiến tranh kết thúc, hắn có thể bồi dưỡng Nam Cung Huyền trở thành người thừa kế ngai vàng và cô sẽ giúp Nhân ngư tộc phát triển cường thế hơn. Mà hai nữ tử muốn sinh hài tử không phải không có cách, như vậy thế hệ kế tiếp của hoàng gia nhất định càng thêm tài giỏi.
Chỉ cần là người thông minh sẽ hiểu được những lợi ích từ chuyện này mang đến. Trở thành người đứng đầu một chủng tộc, trở thành người cai trị biển cả cùng các giống loài Hải yêu, nắm giữ trong tay vô số tài nguyên,... Quốc vương không tin có Nhân loại nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của nó. Nhưng mà Nam Cung Huyền chú định khiến hắn phải thất vọng. Rốt cuộc không thể dùng các quy tắc của người thường đi đánh giá cô.
Nam Cung Huyền bất ngờ khi nghe lời đề nghị của Quốc vương, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào. Những người khác âm thầm nghiến răng, một mặt thầm hận Nam Cung Huyền trêu chọc phiền toái, một mặt chán ghét Quốc vương toan tính lợi dụng cô. Nhưng vì thân phận đối phương không cho phép họ lỗ mãng, bằng không Long Thanh Hàn cùng Đổng Vân Nhu sớm đem người tiễn bước ra cửa. Họ tuyệt đối không cho phép có kẻ đào góc tường nhà mình. Mỗi người tự rót cho mình một chén nước để bình phục tâm tình nhưng ngay lập tức liền hối hận vì hành động của mình.
"Xin thứ lỗi. Hảo ý của ngài ta không thể nhận. Vì ta là người đã có gia thất."
Cô trả lời rất bình tĩnh nhưng những người nghe thì không như vậy. Họ đều nghẹn tới mức mặt đỏ bừng mới không có bất kỳ hành động khiếm nhã nào. Long Thanh Hàn thậm chí đem cái tách trong tay mình bóp bể thành hai nửa. Còn Quốc vương cùng Hoàng hậu chỉ có thể gượng gạo cười nói, mặt đều mau nhăn nhó.
"Ha ha, không nghĩ tới Nam nữ sĩ lại có hôn ước sớm như vậy. Chúng ta cũng không nỡ ép buộc làm lỡ uyên ương. Vậy ta chỉ còn cách cho phép Nam nữ sĩ chọn một món bảo vật bất kỳ để cảm tạ cùng chúc phúc vậy."
Hai bên còn khách khí với nhau vài lời, Quốc vương mới mang nữ nhân của mình rời đi. Một đường trở về đều tiếc hận cải trắng đã sớm bị củng.
"Thật không biết tên dã nam nhân nào lại nhanh tay tới như vậy !"
Bất quá Quốc vương đoán lầm. Đúng ra là vài đoá cải trắng đã bị Nam Cung Huyền củng mất mới đúng. Và hiện tại thì cô đang bị một đóa yêu nghiệt cải trắng cường hôn.
Bốn người họ không nghĩ tới Nam Cung Huyền dám trả lời như vậy, nói được hết sức đương nhiên. Đã vậy còn ngốc ngốc nhìn họ, một bộ biểu tình như muốn nói 'Nói sai rồi sao ? Tôi thấy đúng mà', miễn bàng đáng yêu như thế nào. Rõ ràng sở hữu một đôi mắt tà mị như vậy, cả người lại cứ ngốc manh ngốc manh. May mắn không mấy ai được chứng kiến mặt này của cô, không thì lại nhiều ra một đống đào hoa.
Nữ vương thật sự không kiềm chế được mà ôm lấy Nam Cung Huyền cường hôn một trận. Tuy rằng cô trúc trắc đáp lại đã đủ khiến Vân Đan Sa La hết sức vui vẻ. Nàng cọ xát trong chốc lát, nhẹ nhàng cắn một cái, lại thiếp thượng, day dưa hồi lâu mới chịu tách ra. Lúc này Nữ vương để ý vài người khác sắc mặt đỏ bừng, mới chợt nhớ tới họ ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa mất đi. Để họ chứng kiến cảnh vừa rồi hình như có chút quá phận. Sau đó không chút lưu tình đuổi Nam Cung Huyền đi xem báo cáo khiến cô phẫn nộ, trực tiếp nhào qua để lại trên má nàng một dấu răng chỉnh tề mới bằng lòng.
Vốn đang nghiêm túc truyền thụ kĩ thuật cho chúng chị em, có điều dấu răng kia ngạnh sinh phá huỷ hết khí thế trên người Nữ vương. Họ biết chính mình không nên cười, cuối cũng vẫn không phúc hậu chọc ghẹo Vân Đan Sa La. Khoa trương nhất là Đổng Vân Nhu, trực tiếp cười đến chảy nước mắt, sau ôm bụng vì đau do cười quá nhiều. Giữa họ bây giờ đã không còn hàng rào thân phận ngăn cách, thoải mái đùa giỡn lẫn nhau. Nam Cung Huyền ngẩng đầu nhìn cảnh tượng đó mà trong lòng ấm áp, thầm mong bản thân có thể đủ cường đại để bảo vệ những nụ cười này luôn hạnh phúc như vậy.
Trừ bỏ nhạc đệm buổi sáng, cả ngày hôm nay Nam Cung Huyền đều trôi qua rất thoái mái, thuận tiện rải một chút cẩu lương cho người khác. Bảo vật cô lựa chọn là một quả Huyết hồn. Tương truyền rằng quả Huyết hồn có khả năng cải mệnh hoàn hồn, linh hồn được nuôi dưỡng trong nó càng thêm mạnh mẽ nhưng mất hết kí ức lúc sinh thời. Quả Huyết hồn dạng tròn, ruột đỏ như máu, vỏ ngoài trong suốt tựa pha lê, to cỡ nắm tay một người. Trong nguyên tác, U hồn chiếm lấy nơi đây cũng là vì một quả Huyết hồn hiếm hoi. Tây Nhã đã được Nữ vương giới thiệu cùng mọi người. Nhìn bộ dạng xinh xắn, đáng yêu của em ấy, ai ai cũng muốn đứng ra lãnh trách nhiệm bảo vệ. Thấy họ hào hứng như vậy, Vân Đan Sa La cũng không lo thiếu người chiếu cố Tây Nhã, lại bàn bạc thêm một số việc liền rời đi.
Buổi tối đến, Nam Cung Huyền thống khổ chấp nhận làm gối ôm hình người một đêm cho Nữ vương. Sáng ra cả người đều tê rần, Thải Nhi thay cô xoa bóp một lát mới cử động được. Cô còn xấu bụng nằm ở trong lòng nàng hồi lâu. Trên người nàng lúc nào cũng thoang thoảng một hương dược liệu, không nồng, để người ta cảm thấy thật dễ chịu. Mấy người khác cũng thử xoa bóp cho cô.