Nam Cung Huyền nghe nàng bộc bạch tâm sự, về tình cảm của nàng, về khả năng và những nỗi lo lắng vẫn luôn ẩn sâu trong tâm hồn. Thải Nhi hiểu rõ thân là Thánh nữ, công việc chủ yếu của nàng là làm chỗ dựa tinh thần của người dân. Từ khi còn nhỏ, nàng mỗi ngày đều gửi những lời khấn nguyện tới thần minh. Thậm chí nàng từng hoài nghi liệu thần minh có thật sự tồn tại hay chỉ là câu chuyện được bịa đặt ra.
"... Mãi cho đến khi em xuất hiện, lần đầu tiên chị biết được hoá ra thần minh cũng tồn tại và còn ở ngay bên cạnh mình. Nhìn em dựa dẫm vào chị, chị có cái cảm giác muốn chiếm lấy, giữ em cho riêng mình..."
Nhưng hiển nhiên điều đó giống như một mơ ước viễn vong, bởi vì nàng hiểu rõ thần minh xuất hiện là để cứu rỗi chúng sinh khỏi cảnh lầm than. Rất nhiều chuyện xảy ra, tình cảm của nàng càng ngày càng lớn. Và khi ấn kí xuất hiện trên người, hơn ai hết nàng là người vui mừng nhất. Có điều, niềm vui không duy trì lâu lắm, bởi nàng phát hiện so với những người khác, chính mình không giúp gì mấy được cho cô.
"... Những gì chị biết là điều chế dược cùng thanh tẩy Hắc khí. Nhưng em không cần chị giúp đỡ việc thanh tẩy, còn điều chế dược thì vô số người giỏi hơn..."
Ngẫm lại quả thực đúng như vậy. Trừ bỏ buổi tối ngủ bên nhau, phần lớn thời gian cô đều bận rộn với việc luyện tập cùng Long Thanh Hàn, Đổng Vân Nhu và giúp đỡ Nữ vương làm việc. Lạc Cẩm Y từ khi gia nhập thì gần như cả ngày đều treo trên vai cô. Dạo gần đây, cô căn bản không cùng nàng thân cận như trước.
Trên chiến trường, nàng cũng không thể sát cánh bên cô chiến đấu, chỉ biết bất lực nhìn cô bị thương. Mỗi lần đều như vậy, Thải Nhi đau lòng muốn mệnh, lại không muốn cô vì mình lo lắng, cố nén nước mắt mà thay cô băng bó. Đỉnh điểm là vào mấy ngày trước, nhìn xung quanh cô có nhiều người rực rỡ như vậy, nàng chợt nhận ra chính mình cỡ nào mờ nhạt cùng yếu ớt.
"... Chị không thể như Nữ vương quyến rũ, sẽ không sôi nổi giống Vân Nhu, càng không học được khí chất của Tướng quân, nhất là không cách nào trở nên diễm lệ tựa Ma thú vương. Họ đều có thể cùng em chiến đấu, thượng chiến trường gϊếŧ địch, chỉ có mình chị phải ở lại phía sau, mỗi lần đều lo lắng vô ích..."
So với những người khác, Thải Nhi càng thêm tĩnh lặng, như một đoá hoa lặng lẽ nở trong đêm, trừ phi ngươi thật sự chú ý, bằng không sẽ bỏ qua vẻ đẹp thật sự của nàng. Hương thơm của nàng cũng chỉ thoang thoảng, dịu nhẹ, lại ngoài ý muốn để người ta cảm thấy thả lỏng. Bởi vì chứng kiến người khác mỹ lệ, chính nàng dần quên đi vẻ đẹp của mình, cho rằng bản thân chỉ là một đoá hoa tầm thường. Nhưng là...
Nam Cung Huyền khe khẽ thở dài, cô không biết suốt thời gian qua nàng rốt cuộc ẩn nhẫn cỡ nào khổ cực. Cô hiểu rõ nếu không giải khai khúc mắc trong lòng, e rằng có một ngày nàng sẽ bị trầm cảm. Ra hiệu nàng rời khỏi người mình, cô ngồi dậy, đem người ôm vào lòng, tay nhẹ nhàng thay nàng lau đi nước mắt. Cô bỗng phát hiện ra nàng thực sự thích khóc, không biết trong nguyên tác là như thế nào nén được.
"Tiểu khóc bao, khóc tới vẻ mặt lem luốt."
Cô vốn nghĩ trêu chọc nàng một chút cải thiện bầu không khí, ai ngờ nghe cô nói vậy, nàng lại mím môi chuẩn bị khóc tiếp.
"Hảo, hảo, hảo. Em sai rồi. Chúng ta nói chính sự đi. Mặc dù ngượng ngùng nói ra điều này..." Cô nhịn không được gãi gãi mặt.
"Nhưng mà em thật sự rất thích sự tĩnh lặng của chị. Bởi vì bên cạnh Thải Nhi, em tìm thấy cái gọi là bình yên và tình yêu."
Những người khác nhiều lắm mới chỉ gọi là thích, còn từ trên người Thải Nhi, cô đọc ra được thứ tình cảm mang tên tình yêu. Cô nói cho nàng nghe một chút về cái thế giới trước kia của mình, một thế giới yên tĩnh, không có quá nhiều lời nói. Cứ việc bên ngoài khung cửa sổ cỡ nào nhộn nhịp, nó chưa từng len lỏi vào được căn phòng của cô. Còn hiện tại, cô đã quen thuộc với việc xung quanh luôn tràn ngập âm thanh. Nhưng cô vẫn muốn tìm cho mình một góc nhỏ tĩnh lặng. Và khi đã trải qua một ngày dài mệt mỏi, căn phòng nhỏ tràn đầy mùi thảo dược và cái ôm ấm áp của Thải Nhi là những gì cô cần nhất để phục hồi trở lại.
"Mỗi người có một nét đẹp riêng, từ họ em cảm nhận được những điều tốt đẹp của một thế giới mới. Điều đó hấp dẫn em càng muốn tìm tòi, hiểu biết hơn về thế giới đó. Còn chị là những gì mà em đã từng quen thuộc nhất. Thải Nhi không cần phải chạy theo người khác, cứ là chính mình thì tốt rồi.
Bất quá, nếu Thải Nhi không ngại, chị có thể cùng em luyện tập chiến đấu. Tuy rằng em không biết những chiêu thức đó của Quang Minh thần có khác biệt gì so với cái mọi người thường tập không."
"Không ngại." Nàng ngay lập tức trả lời. Chợt nhận ra bản thân quá nhiệt tình, nàng rụt rè hỏi lại.
"Chị... có thể sao ?"
"Đương..."
Ầm !!!
Chưa đợi cô nói dứt câu, cửa phòng bỗng nhiên bật mở, sau đó rắc rắc vài tiếng liền chia làm hai nửa ngã xuống đất. Nhìn cánh cửa oanh liệt hi sinh, hai người trên giường đều bị doạ ngốc. Bên ngoài, Long Thanh Hàn vẫn đang duy trì tư thế đá cửa đầy soái khí của mình, Nữ vương rất tự nhiên xuất hiện bên cạnh cùng họ chào hỏi. Thải Nhi cùng Nam Cung Huyền nhìn nhau