Tờ mờ sáng hôm sau, đoàn người đã khởi hành hướng tới Thú Nhân tộc. Bởi quá nửa số người đều là tân binh, những thanh âm kinh hô tràn ngập sự hiếu kì, bất ngờ vang vọng khắp nơi. Bầu không khí nhộn nhịp này thực mau lây nhiễm ra cả phi hành đoàn, ngay cả Long Thanh Hàn cũng để họ tuỳ ý. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể lơ là cảnh giác, tuỳ thời đều phải chú ý động tĩnh xung quanh.
Liên tục bay vài ngày, đoàn người gặp phải vài lần tập kích. Do đã có kinh nghiệm từ trước cùng với sự gan dạ, nhiệt huyết của đám tân binh, thiệt hại giảm đi rất nhiều lần. Tuy nhiên, họ vẫn không tránh khỏi có người bị biến đổi hoặc hèn nhát trốn tránh trách nhiệm, nhưng tất cả đều thực mau bị giải quyết. Bất quá, họ vẫn gặp phải tai nạn tương đối hung hiểm, suýt chút nữa cả phi hành đoàn đã xuống biển dạo chơi một vòng.
Đó là vào ngày khởi hành thứ ba, khi phi thuyền đi ngang qua một vùng biển rộng, từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy toàn nước biển, ngay cả một tiểu đảo cũng không có. Bão táp đột ngột nổi lên, mây trời đen kịt, gió lốc cuồn cuộn từng cơn, phi thuyền rung lắc dữ dội. Vài ba người phải dùng hợp lực cùng nhau ghìm chặt bánh lái mới không để chúng trệt hướng đâm sầm vào nhau. Nhưng là mọi việc trở nên tồi tệ hơn khi bầu trời bắt đầu nổi sấm sét. Từng tia sét đánh lên thân các phi thuyền, lớp bảo hộ phép thuật như muốn vỡ vụng ra bất cứ lúc nào. Đã vậy ánh sáng từ chúng kiếm họ không cách nào mở mắt nhìn đường. Thật vất vã chờ đến sét ngừng lại, mọi người còn chưa kịp vui vẻ thì ông trời lại tiếp tục cho mưa xuống ầm ầm như thác đổ. Tầm nhìn của họ bỗng chốc bằng không, chỉ có thể chậm rãi di chuyển, dựa theo trực giác mà tiếp tục đi về phía trước.
Cứ như một mớ hỗn độn đó còn chưa đủ để thoả mãn ông trời, họ vừa ra khỏi vùng có bão đã nghênh đón ngập trời U hồn. Nam Cung Huyền nghĩ gương mặt của mình khi đó tuyệt đối so với Hắc khí còn muốn đen. Nhìn trên thuyền không mấy người còn thừa khí lực, cô một mình một kiếm như điên rồi cùng chúng quyết đấu. Đợi đến khi dọn sạch một nửa trong số chúng, cô mới đem toàn bộ khẩu khí trong lòng phát tiết ra ngoài. Lúc này thuyền viên đã khôi phục một phần sức mạnh, vội vã cùng cô tham chiến, đem mớ còn lại tiêu diệt gọn.
Đương nhiên cũng có kha khá chuyện vui dọc đường với đủ tình huống dở khóc dở cười. Đối với Nam Cung Huyền thì chuyện vui nhất là Dương Mộc Quân mỗi khi rãnh rỗi lại tìm Kiều Tuyết trò chuyện khiến nam chủ khó chịu. Hắn nói chuyện không chỉ hài hước, cuốn hút, làm người còn rất thân sĩ. Nàng công chúa Tinh Linh tộc bởi vậy thường xuyên bỏ qua Long Ngạo Thiên, chọc hắn ghen tuông tràn lan lại không thể làm gì. Rốt cuộc, quan hệ cả hai chỉ mới dừng lại ở mức độ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, hắn không thể công khai quản lí những mối quan hệ của nàng. Với lại, hắn thân là đội trưởng, suốt ngày đều bận rộn với hằng tá nhiệm vụ được giao, thời gian bồi nàng căn bản không còn bao nhiêu. Nếu Dương Mộc Quân không tới tìm nàng thì Kiều Tuyết thực sự chỉ có thể cô đơn một mình. Hắn không nỡ, cho nên chỉ có thể cắn răng chấp nhận chuyện này. Dù sao thân phận nàng cao quý, không mấy kẻ dám cùng nàng đi được gần.
Thời gian trước, có một tên công tước nào đó mỗi ngày xum xoe trước mặt nàng, ý đồ bắt được mỹ nhân tâm, một bước lên trời. Ai biết được lại chỉ làm Kiều Tuyết cảm thấy phiền phức, ồn ào không thôi. Chuyện này vừa tới tai Nữ vương, nàng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đem hắn ta đưa đi đào mỏ, gia tộc cuống quít xin tha, dâng lên một phần ba sản nghiệp mới chuộc được người về. Chính là hắn vừa về nhà hôm trước, hôm sau ra cửa lại bị người đánh nhất đốn, đe doạ không cho lại tới gần nàng. Nữ vương đối chuyện này chỉ để lại một câu: "Hắn xứng đáng." rồi thôi. Bởi vậy, những kẻ vốn đang ngo ngoe tiếp cận Kiều Tuyết cam chịu chuyện này là Nữ vương sai người giáo huấn, chỉ có thể thành thật cúp đuôi làm người.
Hôm nay, khi trời chạng vạng, bọn họ rốt cuộc có thể hạ cánh nghỉ ngơi, không ít người vừa nhảy xuống phi thuyền đã cùng đất mẹ bày tỏ tình cảm. Cảnh tượng hết sức khôi hài.
"Được rồi. Mỗi phi thuyền tự phân nhóm làm lều trại, tìm kiếm củi gỗ cùng thức ăn. Bằng không lát nữa các ngươi chỉ có thể nhịn đói hoặc ngủ ngoài trời."
"Đã rõ."
Đoàn người ngay lập tức chia thành nhiều nhóm nhỏ tản ra khắp nơi, ai ai cũng tất bật lo liệu công việc của mình. Nhất là những người đi tìm củi, cố gắng nhặt nhanh nhất có thể, e sợ mặt trời có thể lặn bất cứ lúc nào. Đương nhiên cũng có người tương đối nhàn nhã, chẳng hạn như hệ mộc pháp sư, thi triển vài phép đơn giản đã có thể gom được đủ số.
Đợi đến khi màn đêm bao phủ bầu trời, các nhóm đều đã đốt lên bếp lửa của mình, họ cũng không vội vã việc dựng lều mà quay sang nấu nướng bữa tối. Nhiều ngày chỉ có thể ăn lương khô, hiện tại được nếm tới vị thịt cùng rau quả tươi mới, phần lớn đều không nhịn được mà gắng sức ăn thoả thích. Bởi vậy những nhóm có đầu bếp giỏi đều bị người vây kín. Tiếng trò chuyện, cười đùa tràn ngập cả một góc trời.
Tại một góc khuất không người để ý, Long Ngạo Thiên đang lôi kéo Kiều Tuyết, sắc mặt thối cực kì. Nàng có thể cảm nhận được mùi dấm chua nồng nặc phát ra từ người hắn. Nàng tươi cười càng thêm rực rỡ, khuôn mặt càng thêm mị hoặc nhân tâm, trêu chọc hắn cả người nóng lên. Họ tưởng chính mình hành xử bí mật, lại không nghĩ tới tất cả đều bị một người nhìn thấy. Nam Cung Huyền bằng vào thị lực cực hảo của mình âm thầm quan sát bọn họ ngươi nông ta nông, thân thể dây dưa không một kẽ hở. Cô không dự định đối hai người đó làm cái gì, sắc mặt như thường trở lại bên người Nữ vương.
"Ngươi vừa đi đâu vậy ?"
"Dò xét xung quanh một chút, tạm thời không có cái gì nguy hiểm."
"Mau ăn canh đi.