Ra khỏi lãnh địa của Thú Nhân tộc, đoàn người lập tức thay đổi sắc mặt, hiển nhiên không ai muốn tiếp tục dừng chân tại nơi này. Cả Nam Cung Huyền cùng Long Ngạo Thiên đều suy nghĩ xem mình phải dùng sức cỡ nào mới có thể đem cả thành phố này làm cho tan nát. Đúng vậy. Cũng như Nhân tộc, Thú Nhân tộc cũng xây dựng các thành phố khác nhau. Và sự phân chia của từng thành phố đặc biệt rõ ràng và sâu sắc. Một vài bộ tộc thậm chí quyết định hoạt động độc lập và tránh giao tiếp với thế giới bên ngoài. Tuy nhiên, do sự xâm lăng của lũ U hồn, bọn họ cuối cùng cũng bắt tay hợp tác dù chưa nghĩ tới chuyện giải quyết mâu thuẫn nội bộ. Cứ việc sở hữu sức mạnh thể chất vượt trội nhưng khi chiến đấu, nhóm thú nhân này thường thường xích mích lẫn nhau. Bởi vậy, hơn một nửa diện tích và rất nhiều thú nhân đều nằm dưới sự điều khiển của U hồn.
"Chúng ta thật sự phải hợp tác cùng đám thú nhân điên cuồng này sao ?"
"Eo ôi, lỡ đâu họ trở mặt quay sang tấn công chúng ta thì khổ."
"Vừa nhìn liền khó chịu..."
Rất nhiều lời bàn tán xì xào vang lên, ai ai cũng lo lắng khi nhìn thấy biểu hiện của đám thú nhân. Một vài người quá khích thậm chí bỏ qua nỗi sợ đối với Nữ vương mà mở miệng đề nghị nàng mau chóng hạ lệnh khởi hành. Những lời này bị đoàn thú nhân mới vừa đến nghe thấy. Không khí bỗng chốc đình trệ, ẩn ẩn nguy cơ bùng phát một trận chiến, sắc mặt cả hai bên đều không lấy gì làm đẹp đẽ cho lắm. Nhưng hiển nhiên thú nhân thuộc về phe yếu thế, rốt cuộc người của mình gây sự trước, hiện tại đối phương phản cảm cũng là điều bình thường.
"Mọi người lui về sau đi. Để ta tự mình nói chuyện." Ninh Diệp trước mở miệng can ngăn người của mình.
Đám thú nhân hiển nhiên không đồng ý nàng tự mình tiến đến, trong mắt họ nàng là Thần nữ, cần phải đảm bảo an toàn tuyệt đối, bằng không tộc trưởng sẽ tức giận. Cũng không thể trách họ suy nghĩ như vậy. Dù sao thú nhân tư tưởng còn khá đơn giản, nhất là mỗi mùa động dục hầu hết lại trở thành những con thú suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Việc nàng luôn xuất hiện bên cạnh Khắc Nhĩ đã cho đám thú nhân này ấn tượng rằng hắn ta coi trọng nàng. Ai có thể ngờ được người sở hữu vẻ ngoài nhu nhược, yếu ớt lại đầy đầu tính kế đâu, Khắc Nhĩ cũng chỉ là bù nhìn dưới sự khống chế của nàng ta. Không thấy cứ việc hắn ngày đêm mơ ước nàng nhưng nhiều năm qua cũng chưa dám động tới nàng một sợi lông hay sao. Tại cái thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, nơi mà luật lệ cũng phải chịu thua nắm đấm, tìm kiếm một nữ nhân không phải là nhân tinh thật sự quá khó khăn.
"May mắn những người đó đều là lão bà của mình." Nam Cung Huyền khó được một lần tự mãn mà nghĩ dù ngày trước cô còn ra sức chống cự các kiểu.
"Nếu các người vẫn chưa thống nhất ý kiến thì xin mời trở về cho. Chúng ta hiện tại cần nghỉ ngơi." Nữ vương thật sự bị sảo phiền, lạnh nhạt hạ lệnh trục khách.
Nỗi sợ hại bị U hồn khống chế khiến đám thú nhân im bặt, không tình nguyện mà lui về phía sau. Không gian rốt cuộc yên tĩnh, Ninh Diệp thuyết minh ý đồ xuất hiện của mình, mong có thể thay hai bên hoà giải. Kì thực nàng tưởng tự mình đạt được hiệp ước, dù sao Khắc Nhĩ hiện tại đã không thể trông cậy vào được. Tư thái nàng phóng đủ thấp, vừa không làm mất thú nhân tự tôn, lại khiến người khác khó lòng từ chối. Hiển nhiên trừ bỏ Nam Cung Huyền, cô nàng này là thẳng nam ung thư thời kì cuối, đã vô pháp cứu chữa.
Nữ vương thật sự rất mệt nhưng vì nhân tộc, nàng không thể không cường đánh lên tinh thần đấu trí đấu dũng. Nàng hiển nhiên không muốn khinh phiêu phiêu liền đồng ý rồi. Sau đó Khắc Nhĩ chỉ cần làm trò thêm vài câu xin lỗi liền để chuyện này qua đi. Đừng nói đám thuộc hạ phản đối, nàng cũng không muốn chỉ vì thêm một giúp sức đầy rủi ro mà để bảo bối của mình bị khinh bỉ. Rốt cuộc, tên ngốc kia thật sự là Á thần, là niềm tự hào của Nhân tộc, những tộc khác đều phải khom người kính phục thần uy. Đừng tưởng tên Khắc Nhĩ khi nãy xin lỗi nói được như vậy chân thành, ngầm đều mang ý tứ trách móc bọn họ cư xử thô lỗ, nửa điểm hối cãi căn bản không có.
"Kia đành uỷ khuất Ninh Diệp thần nữ ở chỗ đơn sơ này trò chuyện."
Nói rồi nàng dẫn đầu tiến đến lều trại của mình. Long Ngạo Thiên cùng Long Thanh Hàn đều theo vào để bảo vệ còn Nam Cung Huyền với Đổng Vân Nhu thì ở bên ngoài quản lí mọi người. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Nữ vương vừa khuất bóng, không khí lập tức căng thẳng. Cô không quan tâm hai bên đang suy nghĩ gì, như cũ hạ lệnh bọn họ tiếp tục dựng lều trại, chuẩn bị cho bữa tối. Bức bách dưới vũ lực của cô, đoàn người chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc, chỉ là thường thường ngó chừng đám thú nhân mà thôi. Đám thú nhân nhìn chính mình bị xem nhẹ, cảm giác đặc biệt bị đè nén lại không tìm thấy đường phát tiết, cực kì khó chịu. Nhưng lí trí còn ở,