Qua một lúc, khi mọi người chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc nghỉ ngơi, trong rừng truyền tới những âm thanh sột soạt. Đoàn người cảnh giác giơ lên vũ khí, chỉ riêng Nam Cung Huyền đặc biệt tản mạn, còn ngáp một cái. Lúc này, từ trong rừng nổi lên vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào họ, như những con quái vật nhìn thấy con mồi.
"Mau. Bảo vệ Nữ vương." Một vị tướng lĩnh lập tức ra lệnh.
"Không cần thiết."
Nói rồi, Nam Cung Huyền ném một vài viên Quang thạch về bốn phía, chúng lơ lủng trên bầu trời, chiếu sáng vùng đất xung quanh. Hoá ra những ánh mắt đó thuộc về những đứa trẻ Thú nhân tộc, cơ hồ dùng một loại khát cầu tư thế nhìn nhìn vào chỗ thức ăn của họ. Nhưng chúng cũng biết người trước mặt phi phàm, cho nên hành động hết sức cẩn thận, không có điên cuồng cùng bọn họ tranh chấp thức ăn. Một số thậm chí liền thần trí đều khó giữ vững, thân thể gầy yếu, ánh mắt vẩn đục.
Nữ vương thật không nghĩ tới Thú Nhân tộc đã luân hãm tới mức độ này, đừng nói nghĩ tới giành giật lại lãnh thổ, nàng thấy ngay cả cầm vũ khí chiến đấu họ đều làm không nổi đi. Cho nên mọi người đều bàn tán nàng thật sự muốn cùng Thú Nhân tộc liên minh sao, này chẳng phải tự mình tìm việc, tăng thêm gánh nặng hay sao.
"Này, Thú nhân cũng quá thảm đi ?"
"Thật nhiều trẻ con a... Này làm sao giải quyết được ?"
"Thiệt là, bộ dạng này cũng dám đối chúng ta lên mặt."
"Đúng vậy..."
Ninh Diệp không nghĩ hiện trạng Thú Nhân tộc lại lấy phương thức này mở ra cho ngoại nhân nhìn thấy, cứ như vậy sở hữu chật vật, bất kham đều lộ ra tới. Cái gì tự tôn, cái gì mặt mũi đều bị hung hăng vứt bỏ xuống mặt đất. Nàng thậm chí đều đoán được Nữ vương sẽ lựa chọn như thế nào. Rốt cuộc chẳng ai muốn một đám vô dụng còn ẩn chứa nguy hiểm cả. Bởi vậy nàng liền chút ít hi vọng cuối cùng đều muốnn dập tắt.
"Ô rống...."
"Ngao ô..."
"Hissss..."
Còn chưa kịp để bọn họ suy nghĩ cẩn thận, một loạt Thú nhân tộc không ngừng gào rú trong đau đớn, một số lăn lộn trên mặt đất, mạch máu nổi đầy khắp người. Số khác ánh mắt đỏ bừng, quay sang tấn công đồng bọn. Quang cảnh thật sự biến thành một mớ hỗn độn những tiếng la khóc, cầu xin, mắng chửi cùng gầm thét đan xen nhau.
"Đem tất cả khống chế lên. Tuyệt đối không đến vạn bất đắc dĩ thì không được thương tổn bọn họ."
Long Thanh Hàn vừa ra lệnh, các loại khống chế phép thuật liền bay đầy trời. Trói buộc, giam cầm, thôi miên, ru ngủ,... giống như không cần tiền giống nhau ném về mọi phía. Một đám chiến binh thì ỷ vào sức lực lớn, một quyền đánh gục một cái, sau đó nhanh chóng dùng dây bó lại. Đổng Vân Nhu cho mọi người trợ thủ, tuỳ thời ngăn cản một cái tập kích giả. Dù sao ma thuật nàng rất bá đạo, đối với đám Thú nhân mỏng manh này chỉ sợ nhẹ thì rơi xuống bệnh tật, nặng thì bị đông chết.
"Nam Cung Huyền, có thú nhân... dính... dính... hắc khí."
Hắn rõ ràng đang đánh vui sướng, đột nhiên liền thấy cây gậy của mình dính lên một đám sương đen, đều mau doạ phá lá gan, vội vàng ném xuống cây gậy, chạy lại đây báo gấp. Giọng hắn không phải lớn, vốn dĩ thực dễ dàng bị lấn át. Bất quá, ai làm mọi người ở đây đều nghe qua Hắc khí đáng sợ đâu, vừa nghe nhắc tới hai chữ đó, chẳng sợ lại nhỏ đều nghe rành mạch nga. Sở hữu động tác thoát chốc đình trệ, sau đó họ không hẹn mà cùng nhau nhảy ra xa, vội vàng tới gần ánh lửa hoặc Quang thạch kiểm tra xem chính mình có bị lây nhiễm hay không. Cuối cùng rủ nhau khóc chít chít xếp hàng chờ Nam Cung Huyền kiểm tra. Cô nhìn đám tân nhân ngốc bạch ngọt này đỡ trán, đặc biệt không có hình tượng phiên một cái xem thường, cảm giác tâm hảo mệt.
"Được rồi. Đều đứng sang một bên đi. Mấy người còn căng ít nhất một canh giờ nữa mới có chuyện. Nhưng mấy đứa nhỏ kia lại không chữa trị liền thật sự không thể cứu."
Cô nhẹ nhàng giơ tay, hết thảy tiểu thú nhân đang mang trên người Hắc khí đều bị một vòng sáng bao phủ. Không giống như nhiều lần khác điên cuồng cắn nuốt Hắc khí mà ôn hoà xua đuổi Hắc khi rời khỏi cơ thể từng chút một rồi từ từ thanh tẩy. Đây là một cái quá trình yêu cầu tiêu hao vô số Quang ma lực thả cực kì kiên nhẫn, đồng thời đòi hỏi người thi triển phải tinh tế khống chế ma lực của mình. Lúc này đây không có kẻ nào lại dám đi nghi ngờ năng lực cùng quyền uy của Nam Cung Huyền.
Đợi làm xong hết thảy, sắc mặt cô đã trắng đến không còn một chút máu, đầy đầu mồ hôi lạnh, ngay cả thân thể đều lung lay sắp đổ. Long Thanh Hàn trầm mặc đỡ lấy, để cô tựa vào lòng ngực chính mình, lại cùng Nữ vương ra hiệu liền mang người đi nghỉ ngơi. Thải Nhi tiếp nhận còn dư lại công việc, thay cô cẩn thận kiểm tra một lượt. Mấy người binh sĩ bị lây nhiễm cũng được nàng giúp đỡ thanh tẩy. Rốt cuộc suốt thời gian qua nàng đi theo Nam Cung Huyền học tập đã thấy được mặt mày. Tuy hiện tại chỉ có thể đứng phía sau hỗ trợ một ít việc đơn giản nhưng nàng tin tưởng chính mình không ngừng luyện tập liền có thể cùng Hắc khí đối kháng lên. Nếu không phải hiện tại mọi người nơi nơi bôn chạy, thời gian gấp rút, đồng thời tuyển người điều kiện gà khắc, nàng nghĩ chính mình còn có thể bồi dưỡng ra một đám pháp sư theo giúp đỡ. Ý tưởng này vừa mới toát ra một chút liền cấm rễ thật chặt trong lòng nàng.
Vân Đan Sa La nhìn nhìn một chút thảm cảnh này liền không nhịn được nhíu mày, mùi máu tươi xông tới nàng khó chịu. Hơn nữa bọn họ trữ lương không nhiều, lấy ra tới cũng như muối bỏ biển, cái gì tác dụng cũng không có, ngược lại còn bị phiền toái quấn thân. Chính là bọn họ tuyệt đối không thể thấy chết không cứu, đừng nói lương tâm quấy phá, loại này giúp địch nhân bổ sung lực lượng nàng nghĩ đều không nghĩ tới. Vì vậy, hiện tại việc phải làm là đem nơi này lãnh thổ đánh cướp trở lại, mà không phải theo như kế hoạch đến hợp tác cùng cứu viện dư lại Thú nhân. Đêm nay liền chú định là một đêm không ngủ.
"Ninh Diệp thần nữ cùng Khắc Nhĩ tộc trưởng hẳn không ngại cùng ta thảo luận kế tiếp bước đi, đúng không ?"
Khắc Nhĩ cùng Ninh Diệp không nghĩ tới Nữ vương lại lựa chọn cùng bọn họ nói chuyện, hơi hoãn quá thần liền thay đổi một bộ thái độ tới đối đãi, trước đó cái gì cao ngạo, qua loa, khinh thường, tự tôn thái độ đều biến mất sạch sẽ, dư lại chỉ có thật sâu nghiêm túc và biết ơn cùng may mắn. May mắn nàng không so đo chuyện trước kia, biết ơn nàng nguyện ý vươn một tay giúp đỡ và mười phần nghiêm túc đi theo nàng thảo luận đối sách.
"Người đâu ? Thông tri Long tướng quân tới cùng chúng ta bàn bạc."
"Đã rõ."
"Lạc Cẩm Y ngươi đi qua bên kia hỗ trợ chăm sóc Nam Cung Huyền đi."
"Được thôi." Giờ phút này bên nào nặng bên nào nhẹ nàng phân rõ ràng, không hề tuỳ hứng liền nhanh chóng rời đi.
"Những người khác liền tập trung đánh lên tinh thần cho ta làm tốt phận sự của mình. Không có việc gì liền tham gia hỗ trợ, rèn luyện thân mình, không cần lơi lỏng. Chúng ta sắp tới còn phải liên tục đánh trận. Rõ chưa ?"
"Rõ." Hết thảy tướng lĩnh cùng binh sĩ đồng thanh đáp lời, đem không khí liền trở nên nghiêm túc.
Các thú nhân không điếc, hơi chút đầu óc liền suy đoán ra, tức khắc hỉ cực mà khóc. Kẻ nào còn mờ mịt liền được đồng bọn giải thích, sự việc liền nhanh chóng lan đến tai toàn bộ Thú nhân. Trong mắt họ liền đốt lên hi vọng, liền