"Lần trừng phạt này là manh đát nãi cẩu."
"Không !!!"
"Kháng nghị vô hiệu. Ngươi mau chuẩn bị đi... Hay là ngươi muốn bọn ta giúp ngươi một tay ~"
"Không cần..."
"Vậy mau lên nhé... Nếu không bọn ta xông vào đó."
Nam Cung Huyền vò đầu bứt tai, hận không thể đánh bạo nhóm người Nữ vương. Đáng tiếc, bởi vì bản thân chơi liều, hiện tại liền phản kháng đều không thể làm được. Chỉ có thể nói tự làm bậy không thể sống a, hiện tại rơi lệ đều lúc trước đầu óc có nước cậy mạnh mà ra. Bất quá nói thật, cô căn bản không hiểu nãi cẩu là chỉ thứ gì, tự thân lại cùng manh đát một chút cũng không đáp. Phải biết cô trưởng thành đặc biệt sớm, làm nũng gì đó sớm đã theo gió thổi mây bay mất rồi. Nhưng vì làm mọi người vui, cô cũng ráng hết sức tưởng tượng ra đôi mắt của chó con là như thế nào. Tròn xoe, ướŧ áŧ, ngây thơ,... Nam Cung Huyền cố gắng thôi miên chính mình. Hít một hơi, cô cam chịu bước ra khỏi tấm bình phong.
Đám người vừa nãy còn đang xôn xao, thấy cô ra lập tức nghiêm túc đánh giá. Một cái đuôi bất an ngoe ngoảy không ngừng, một cặp lỗ tai run rẩy, hơi chút cụp xuống. Liền đầu cũng không nâng lên, kéo theo đôi mắt cũng bị hàng mi dài che khuất. Quả thật sống thoát thoát một con tiểu cẩu nhút nhát, làm người ta nhịn không được muốn khi dễ một chút.
"Ngẩng đầu lên."
"Không... không cần."
"Ngoan, mau ngẩng đầu lên. Chúng ta sẽ không làm gì ngươi đâu."
"Thật... thật sự ? Không được mắng."
Nghe cô phóng mềm thanh tuyến, mang theo một chút run rẩy, nhóm người Nữ vương đều mau bị manh hoá, liên thanh đảm bảo. Nghe vậy, Nam Cung Huyền cố lấy chút dũng khí cùng bọn họ mắt đối mắt.
Mọi người: .....
6 đôi mắt trừng nhau một hồi, ai cũng không nghĩ động. Đến cuối cùng là Nữ vương nhận thua.
Sa La: Ta sai rồi. Ngươi mau trở lại bình thường đi.
Nữ vương chán nản ôm trán, bên tai như có tiếng thứ gì đó vỡ nát... A, là tiếng ảo tưởng vỡ vụn ấy. Ai cũng mong ngóng Nam Cung Huyền lột bỏ một thân cường thế, lộ ra nội bộ mềm mại, cùng họ làm nũng, cầu an ủi. Nhưng họ lại được đến thứ gì ?
Một đôi mắt cá chết ! Là mắt cá chết ấy !!!
Hiện thực hung hăng đánh họ trở tay không kịp. Rõ ràng hành động cực kì ổn thỏa, vì cái gì ánh mắt lại sai trái tới vậy đâu. Lực đánh sâu tới mức họ tạm thời không muốn lại nghe tới mấy chữ "nãi cẩu". Cứ mỗi lần nhắc tới hai chữ đó là hình ảnh đôi mắt cá của Nam Cung Huyền lại hiện lên. Chắc phải mất một thời gian họ mới có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh này.
Cô cũng hết sức bất đắc dĩ, bản thân đã cố hết sức phối hợp rồi, đáng tiếc cửa sổ tâm hồn không chịu phối hợp. Đành phải chấp nhận Đổng Vân Nhu lửa giận, nửa lời phản bác đều không dám nói. Mất một hồi lâu, tiểu cô nương mới tìm lại được chút bình tĩnh, buông ra cổ áo của Nam Cung Huyền.
Tạm thời áp xuống trong lòng ám ảnh, nhóm người Nữ vương lại tiếp tục thảo luận ngất trời. Ánh mắt như có như không đảo qua người cô, làm Nam Cung Huyền đứng ngồi không yên, lại bắt đầu suy nghĩ việc bỏ trốn, tuy rằng nó tương đương với tự sát. Không biết lại qua bao lâu, ngay lúc cô hạ quyết tâm chuẩn bị hành động...
"Tốt. Đây là vai diễn kế tiếp của ngươi này."
Hết thảy toan tính toàn bộ bốc hơi theo tiếng nói của Đổng Vân Nhu, Nam Cung Huyền nhận mệnh cầm lấy tờ giấy nàng ta đưa tới, ra sau tấm bình