Chương 17: Đừng ép ta giết ngươi
"Không phải..."
"Cút!" Úc Nhiễm lần nữa đánh gãy lời nàng, cô căn bản một chút cũng không muốn nghe được thanh âm của Tư Không Linh, "Đừng ép ta giết ngươi, lập tức cút ra ngoài! Đừng để ta thấy được ngươi nữa!"
Những ngày tháng thế này, cô tự cho là đa tình muốn bảo vệ La Hương, cô đau lòng cho La Hương, cô không nỡ cho La Hương..... Kết quả thì sao, thế này sao lại là người cần cô bảo vệ, chuyện này căn bản là cố ý tiếp cận cô, lừa dối cô, tên vô lại đùa bỡn tình cảm của cô
Tư Không Linh mở mở miệng, lại không biết làm sao khép lại, nàng biết Úc Nhiễm bây giờ đang nổi nóng, tức giận hận không thể một đao chém nàng mới thoải mái
Tư Không Linh cúi đầu, hậm hực cũng theo Tần Khả Nhi đi khỏi phòng, phía sau là tiếng đẩy cửa cơ hồ muốn chấn động sụp nóc nhà, Tư Không Linh bị dọa đến bất thình lình rùng mình một cái
Tần Khả Nhi ngồi ở trên nóc nhà đối diện, Tư Không Linh khịt khịt mũi, bây giờ gió đêm có chút lạnh, nàng không nhịn được hắt hơi một cái, sau đó sắc mặt khó coi cũng nhảy lên nóc nhà đối diện
Nếu không có thương trên người, nàng lại sợ đau, nàng khẳng định trước tiên đánh Tần Khả Nhi một trận rồi nói
"Cho ngươi" Tần Khả Nhi ngẩng đầu đưa cho nàng một bình nhỏ
Tư Không Linh biết đó là kim sang dược, nhưng mà nàng rất có cốt khí không có nhận lấy. Gió trên nóc nhà so với phía dưới càng lạnh hơn, Tư Không Linh ăn mặc quần áo rách mấy lỗ, gió lạnh thì vù vù rót vào bên trong mấy lỗ rách này
Tần Khả Nhi cười cười, "Đừng một bộ dáng vẻ muốn giết người, ta chẳng qua là đang trả thù ngươi thôi"
Tư Không Linh tức giận đến đi nắm lấy cổ áo của nàng ta, "Ngươi rốt cuộc phải vì chuyện kia dây dưa ta bao lâu!"
Nhắc đến 'chuyện kia', sắc mặt Tần Khả Nhi thì không tự chủ được trở nên nghiêm túc, nàng ta lạnh lùng nhìn về phía Tư Không Linh, "Cả đời, cũng sẽ không tha thứ!"
"Ngươi!"
Tần Khả Nhi không nhanh không chậm kéo bàn tay của Tư Không Linh kéo cổ áo của nàng ta ra, quay đầu nhìn về phía nơi khác, vẻ mặt tiếp đó lại hòa hoãn lại, "Kỳ thực mấy năm như vậy, ta cũng không đi tìm ngươi, lần này ở đây thấy được, thật sự chỉ là trùng hợp"
Đó cũng là trùng hợp chết tiệt nhất!
Tư Không Linh cũng quay đầu không nhìn nàng ta, một mình ngồi xuống ở bên cạnh, thời điểm kéo trúng vết thương đau đến nàng hít vào một hơi
"Mặc kệ ngươi có bao nhiêu ghi hận chuyện kia, ta vẫn là muốn nói, cái chết của Quản cô nương, ta cũng rất bất ngờ, rất áy náy! Ta cũng không ngờ tới được chưa?"
"Nhưng nàng ấy chung quy là bởi vì ngươi" Tần Khả Nhi vẫn là câu nói này, rất nhiều năm trước câu nói này thì ờ bên tai Tư Không Linh quanh quẩn không đi, bây giờ lại nghe được, quả nhiên là có một loại cảm giác uất ức qua tuổi
Tư Không Linh trừng nàng ta hồi lâu, cuối cùng phun ra một cái hơi thở thật dài. Nàng tin tưởng Tần Khả Nhi không phải cố ý tìm đến nàng trả thù, cũng mặc kệ có phải cố ý hay không, bây giờ nàng cũng trả thù thành công rồi
"Ta rất yêu thích Úc Nhiễm" Tư Không Linh bỗng nhiên nói, "Là thật sự rất yêu thích!"
Tần Khả Nhi hình như nghe được chuyện cười gì, "Người ngươi thích còn thiếu sao, ta sợ là mượn mười cái ngón tay ngươi cũng khó đếm ra"
"Lần này không giống nhau!" Tư Không Linh nỗ lực cường điệu, "Ta thừa nhận trước đây chính mình rất vô liêm sỉ, hiện tại ta gặp được nàng ấy, ta muốn cải tà quy chính, không được sao?"
"Nếu như không phải ngươi, ta và Lăng nhi đã sớm chung một chỗ rồi"
Tư Không Linh đỡ trán, đi một vòng lại lại nhớ tới chuyện của Quản Lăng. Tư Không Linh từ trước đến giờ hưởng thụ cảm giác được nữ tử ủng hộ yêu thích, chỉ có Quản Lăng, nàng vô cùng cáu giận, tại sao chính mình không có chuyện gì muốn đi trêu chọc nữ nhân kia?
"Vậy ngươi muốn thế nào, có phải là ta yêu thích ai, ngươi đều muốn quấy nhiễu?"
Tần Khả Nhi hừ nhẹ một tiếng, "Ngược lại cũng không nhất định, nếu ngươi không ở Lăng Xuyên, ta cũng quấy nhiễu không được cục diện của ngươi"
Úc Nhiễm ở Lăng Xuyên, nàng không ở Lăng Xuyên phải đi đâu?
Tư Không Linh nhức đầu không thôi: "Ngươi thì không thể từ bên trong chuyện kia đi ra sao,