"Cửu thúc, đây...”Long Quỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Long Cửu, trong mắt tràn đầy vẻ không hiểu.
Nhưng Long Cửu chỉ vung tay, con mắt chăm chú nhìn khuôn mặt trầm ổn của Trác Uyên.Trác Uyên cũng nhìn về phía Long Cửu, sau đó một lúc khóe miệng nhếch lên một nụ cười kỳ dị: “Quá ít.”“Cái gì...”Lời nói của Trác Uyên làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc thành tiếng, không chỉ Long Quỳ mà đến Lạc Minh Ngọc và Bàng Thống Lĩnh đều khó có thể tin nhìn về phía hắn.Một triệu tám, đây đối với Lạc gia mà nói đã là tài phú khó có thể tưởng tượng.
Cho dù là Đại tiểu thư Lạc Minh Ngọc, nằm mơ cũng không dám mơ tới có ngày Lạc gia có được nhiều linh thạch như thế, thế nhưng với xuất thân của hạ nhân Trác Uyên, thế mà còn chê ít?Điều này khiến hai người Lạc Minh Ngọc và Bàng Thống Lĩnh cũng có chút hoảng hốt, nếu không phải Trác Uyên từ nhỏ lớn lên ở Quy Vân sơn trang, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hắn xuất thân từ dòng dõi vương tôn quý tộc.Ánh mắt của hắn, thực sự quá cao.Nhưng sự kinh ngạc trong lời của Trác Uyên còn chưa tan đi thì câu trả lời của Long Cửu lại làm cho tất cả mọi người kinh hãi lần nữa.“Điểm này lão phu hiểu rõ, thế nhưng một triệu tám là tất cả tiền tài mà lão phu có thể điều động, nhiều hơn cũng không có.”“ y...!Vậy chúng ta sẽ nể thể diện của Cửu gia, một triệu tám thì một triệu tám đi.” Lạc Minh Ngọc chà chà cái trán đầy mồ hôi, xấu hổ cười.Nàng ta sẽ không nghĩ tới, Trác Uyên chỉ tùy tiện vẽ một bức tranh lại có giá trị liên thành như thế, có thể làm cho thần nhãn Long Cửu dốc hết tất cả tài lực thu mua.Mà nhìn dáng vẻ của Long Cửu giống như nhất định phải có được bức tranh này, nếu như có nhân tình với lão thì thuận tiện cũng có thể giao hảo với Tiềm Long Các.Quả nhiên, sau khi Long Cửu nghe thấy lời nói của Lạc Minh ngọc thì lộ ra nụ cười vui mừng, hai tay cẩn thận từng li từng tí cuốn bức tranh lại.Nhưng đúng vào lúc này, đụng một tiếng, Trác Uyên dùng một chưởng lấy lại bức tranh trên bàn, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không nâng cao thêm một giá như vậy thì cuộc bỏ cuộc làm ăn này đi.”“Trác Uyên!”Lạc Minh Ngọc giật mình, nháy mắt liên tục với Trác Uyên, nhưng Trác Uyên lại dường như không thấy gì, tay nắm lấy bức tranh không hề nới lỏng.Con mắt khẽ híp một cái, khí thế cường đại của Long Cửu đột nhiên áp bức về phía Trác Uyên: “Tiểu tử, lão phu muốn đồ chơi này.”Cảm nhận được khí thế khủng bố của kẻ mạnh, tất cả mọi người bị ép phải cùng nhau lùi lại, trên mặt Lạc Minh Ngọc và Bàng Thống Lĩnh lộ ra vẻ kinh ngạc.Long Cửu còn mạnh hơn Thái Vinh nhiều lần, đắc tội lão ta sẽ bị giết chết ngay lập tức.Chỉ có Trác Uyên cố nén cỗ khí thế này, cười lạnh nhìn về phía lão ta: “Cửu gia, ngươi làm như vậy sẽ tổn hại đến uy danh của Tiềm Long Các.”“Tiểu tử, ngươi không sợ?” Long Cửu tăng thêm một phần khí thế nói.“Hừ, Cửu gia, ngươi không sợ sao?” Trác Uyên cười xùy một tiếng, hỏi ngược lại.Long Cửu hơi sững sờ rồi bỗng nhiên thu hồi khí thế, cười to nói: “Ha ha ha...!Tiểu tử hay lắm, Lạc gia còn có người như ngươi chống đỡ, không lo không thể trở mình.”Thấy tình cảnh này, mọi người đều sửng sốt cảm thấy rất là kỳ lạ.
Hai người vừa mới còn muốn đánh nhau tới nơi, trong nháy mắt mà bầu không khí đã hoà hoãn lại.Thế nhưng bọn họ làm sao biết, hai người vừa rồi đã diễn ra một cuộc đấu trí giữa những kẻ mạnh.Long Cửu thả ra khí thế áp bách Trác Uyên, vốn là muốn khiến cho hắn chịu thua, bán bức tranh kia cho mình.
Thế nhưng Trác Uyên phải chịu áp lực hỏi lại lại có hàm ý khác, dù sao Tiềm Long Các cũng là gia tộc buôn bán duy nhất bên trong ngự hạ thất thế gia, nếu xuất hiện việc ép mua ép bán tất nhiên sẽ tổn hại cho vinh dự của gia tộc.Trác Uyên lấy mạng của chính mình đánh cược với vinh dự của gia tộc Long Cửu, kết quả Trác Uyên đã thắng.Liếc nhìn Trác Uyên một cái, Long Cửu thẳng thắn mà nói: “Tiểu tử, ta biết ngươi đến Tiềm Long Các không chỉ vì bán bản vẽ này, có điều kiện gì thì nói ra đi.”Khóe miệng hơi cong lên, Trác Uyên đẩy bức tranh lên trước mặt Long Cửu, cười nói: “Ra giá mười triệu, chúng ta nhận một triệu trước, về sau từ từ trả, là ngươi thiếu chúng ta.”"Điều này...”Long Cửu nhìn bức tranh phía trước, cân nhắc thật lâu, rốt cục bình tĩnh gật đầu: “Được, đến khi trả hết