Sáng sớm ngày thứ hai Trác Uyên đang ngồi thiền ở trong phòng của khách điếm thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập đang đi về phía này.
Chỉ một chốc lát sau đã nghe thấy bộp một tiếng, cửa phòng bị người mạnh mẽ đẩy ra, Bàng Thống Lĩnh thở hổn hển xông tới, lo lắng nhìn về phía Trác Uyên."Không hay rồi bên ngoài đã bị người của Tôn gia bao vây."Trác Uyên chậm rãi mở to đôi mắt, khóe miệng hắn lộ ra một đường cong quỷ dị: "Cuối cùng thì người gây chuyện cũng đã đến."“A, sao ngươi không vội một chút nào thế?” Bàng thống lĩnh kỳ quái nói.Trác Uyên xua xua tay, hắn đứng dậy rồi đi ra bên ngoài: “Ta đang chờ bọn họ mà, mau đi gọi hai tỷ đệ kia cùng tới.”Nghe được lời này, Bàng thống lĩnh hết cách trợn trắng mắt.
Tên Trác Uyên này trên danh nghĩa là quản gia của Lạc gia, trước mặt người ngoài cũng gọi một tiếng thiếu gia tiểu thư, nhưng thật ra khi không có ai lại chưa từng lé mắt nhìn hai tỷ đệ bọn họ.Nếu như trước kia, Bàng thống lĩnh chắc chắn sẽ thay lão gia thực hiện gia pháp.
Nhưng hiện tại hắn ta cũng đã có thói quen, chủ yếu là hắn ta cảm thấy tuy Trác Uyên nói năng chua ngoa, lại nhỏ mọn.
Mỗi ngày đều mắng mỏ thiếu gia tiểu thư, nhưng mỗi khi đến những lúc nguy cấp, người đầu tiên đứng ra bảo vệ bọn họ cũng là hắn.Giống như hôm qua lúc đến khách điếm hắn đã mắng Lạc Minh Ngọc một trận, qu nàng ta không nên lắm miệng, suýt nữa hỏng đàm phán của hắn và Tiềm Long Các.
Tuy trong lòng tiểu thư oan ức, cũng không hiểu đến tột cùng hôm qua đã đàm phán cái gì, nhưng là từ vẻ mặt của Long Cửu khi rời đi thì cũng biết Trác Uyên đã thay Lạc gia chiếm được món hời lớn.Hiện giờ Lạc gia nghèo túng đến tận đây, có thể trong nháy mắt có được một trăm vạn khối linh thạch, không đến mức lưu lạc đầu đường hay ăn nhờ ở đậu, đều là dựa vào công của Trác Uyên.Quan trọng nhất chính là, ngày hôm qua tất cả bọn họ đều nghe được đánh giá của Long Cửu về Trác Uyên.
Chỉ cần có hắn ở đây, Lạc gia sẽ có thêm một ngày được chấn chỉnh lại.“Người có năng lực, làm hạ nhân cũng có thể chảnh như vậy đấy!” Bàng thống lĩnh sờ sờ cằm, hơi có chút hâm mộ mà nhìn thoáng qua bóng dáng Trác Uyên, xoay người đi tìm bọn người Lạc Minh Ngọc.Một lát sau, trong đại sảnh của khách điếm, Bàng thống lĩnh đi theo hai người Lạc Minh Ngọc đến trước mặt Trác Uyên.
Dường như còn canh cánh trong lòng chuyện tối qua nên trên mặt Lạc Minh Ngọc đều là vẻ ai oán.“Đi thôi, tiểu thư thiếu gia.”Trác Uyên nhìn ra bên ngoài, Lạc Minh Ngọc thầm hừ một tiếng, kéo tay của đệ đệ rồi đi ra ngoài.“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa lớn của khách điếm chậm rãi bị đẩy ra.Lạc Minh Ngọc không hổ là tiểu thư của gia đình giàu có, vào giây phút đẩy cửa ra đã có thể thu liễm hết biểu tình trên mặt, trở nên ung dung đoan trang.
Trác Uyên thấy vậy cũng không thể không âm thầm tán thưởng, Lạc Minh Ngọc đúng là điển hình của vị tiểu thư khuê các.Ngoài cửa đã tụ tập hơn ba mươi tên hộ vệ của Tôn gia, phần lớn là cao thủ Tụ Khí Cảnh trở lên.
Người cầm đầu có hai tên, một tên là tiểu thư Tôn Vân Hoán của Tôn gia bị Trác Uyên đánh ở Thái phủ hôm đó, còn có một người là một vị công tử trẻ tuổi, lớn lên ngọc thụ lâm phong, chiếc quạt xếp trong tay phe phẩy theo gió, chỉ là cặp mắt câu hồn kia đang không nhịn được mà đánh giá thân hình thướt tha của Lạc Minh Ngọc.Dường như cũng chú ý tới ánh mắt người nọ đang nhìn lung tung trên người mình, Lạc Minh Ngọc nghiêng nghiêng người, nhìn về phía Tôn Vân Hoán nói: “Không biết hôm nay Tôn tiểu thư mang nhiều người như vậy tới tìm chúng ta là có chuyện gì?”“Hừ, biết rõ cố hỏi, ngươi sẽ không quên chuyện tốt mà không lâu trước đây hắn đã làm với bổn tiểu thư ở Thái phủ chứ.” Tôn Vân Hoán hung tợn chỉ vào Trác Uyên đang thản nhiên đứng đó rồi nói: “Hôm nay ta khiến cho Lạc gia các ngươi hoàn toàn diệt tộc ở chỗ này.”Nghe được lời này, lông mày của Lạc Minh Ngọc bất giác run rẩy, bàn tay kéo Lạc Minh Viễn cũng càng thêm khẩn trương, nhưng khi vừa thấy vẻ mặt của Trác Uyên thì lại thả lỏng lại.Ở trong nhiều lần sống chết như vậy, Trác Uyên vẫn luôn có thể hóa giải nguy nan lúc bất ngờ.
Dù là đối mặt Thái vinh cũng được, hay đối mặt Long Cửu cũng thế, chỉ cần Trác Uyên định liệu trước, thì nhất định có thể xử lý được.Mà so với hai tên cao thủ ấy thì những người trước mắt này căn bản là không đáng nhắc tới.Lúc này Lạc Minh Ngọc sớm đã hiểu, chỉ cần Trác Uyên không hoảng hốt, vậy sẽ không có việc gì.Nhìn vẻ mặt hờ hững của Trác Uyên, trong lúc vô tình Lạc Minh Ngọc đã lộ ra một nụ cười nhạt, cao ngạo mà nâng cằm, lớn tiếng nói: “Lạc gia ta sừng sững ở thành Phong Lâm mấy trăm năm, sao lại nói diệt tộc là diệt tộc? Tôn tiểu thư, Tôn gia dời tới thành Phong Lâm có chục năm mà thôi, mời chú ý lời nói việc làm của ngươi.”Giờ này khắc này, Lạc Minh Ngọc đã khôi phục lại cao ngạo và tự tin mà đại tiểu thư Lạc gia nên có, mà loại tự tin này, lại làm mọi người đều xem đến ngẩn ngơ.Nếu như so sánh thì thấy ngược lại vị tiểu thư Tôn Vân Hoán của gia tộc thịnh vượng lại giống người đàn bà đanh đá, mà Lạc Minh Ngọc mới có dáng vẻ của tiểu thư thế gia chân chính nên có.Nhìn vẻ mặt của mọi người xung quanh, Tôn Vân Hoán tức giận đến đỏ bừng mặt, một thân nguyên lực không ngăn được mà bộc phát: “Lạc Minh Ngọc, hôm nay bổn tiểu thư sẽ khiến cho ngươi biết, cái gì gọi là phượng hoàng thất thế còn không bằng gà.”Vừa dứt lời, Tôn Vân Hoán bỗng lao về phía Lạc Minh Ngọc, Bàng thống lĩnh thấy vậy bèn vội vàng bảo vệ ở trước người tiểu thư.
Nhưng mà, hai bên còn chưa giao thủ, một chiếc quạt xếp lại bỗng nhiên chắn trước mặt hai người.“Biểu ca, ngươi…” Tôn Vân Hoán khó hiểu nhìn về phía chủ nhân của quạt xếp, hai mắt đỏ bừng.Lãnh đạm cười, công tử trẻ tuổi kia không nhìn Tôn Vân Hoán lấy một cái, mà là nhìn về phía Lạc Minh Ngọc, cung kính thi lễ nói: “Lạc tiểu thư, xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của biểu muội ta.
Thật ra chúng ta hôm nay tới là muốn tìm quản gia của quý phủ, tìm chút công đạo cho biểu muội ta, không liên quan đến tiểu thư.
Chỉ cần ngài giao người kia ra, ta bảo đảm không làm hại đến một sợi lông của người Lạc gia.”“Biểu ca, chúng ta không phải nói trước phải giết hết bọn họ sao, sao ngươi …” Tôn Vân Hoán ngẩn ra, vội vàng nói, nhưng chiếc quạt xếp cuat vị công tử kia lại che hết cả khuôn mặt của nàng ta, hoàn toàn làm lơ.“Hơn nữa, nếu tiểu thư nguyện ý, tại hạ có thể giúp tiểu thư tái hiện lại huy hoàng của Lạc gia ngày xưa.” Công tử kia nói tiếp.“Không cần, Trác Uyên là người của