Vù!Trong bóng đêm đen nhánh, một tia hồng quang hiện lên, xuyên qua từng cánh cửa, tiến vào trong phòng Trác Uyên, nháy mắt chui vào thân thể hắn.Thở ra một ngụm khí thật dài, Trác Uyên mở hai mắt, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn.
May mắn Huyết Anh chạy trốn nhanh, nếu không sẽ bị lão giả đầu trọc kia bắt mất.Hắn không nghĩ tới, vậy mà ở Thái gia còn có thể gặp được kẻ mạnh như thế.
Tuy rằng hắn không nhìn ra tu vi của lão giả kia, nhưng người nọ cho hắn cảm giác không khác Thần Nhãn Long Cửu, hiển nhiên thực lực không ở dưới Long Cửu.Mà một khi Huyết Anh bị hủy, hắn song tu với bản mạng Huyết Anh nên tất nhiên cũng sẽ bỏ mình.
Nhưng ngược lại chính là, nếu Huyết Anh tồn tại thì dù cho hắn tự bạo tâm mạch, cũng sẽ không nguy hiểm đến sinh mệnh.
Bởi vì kể từ lúc luyện được Huyết Anh, Huyết Anh đã trở thành tâm mạch của hắn rồi.“Xem ra phải gia tăng tu luyện, tăng cường thực lực mới được.” Trác Uyên nghĩ thầm.Giờ này phút này, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm tới gần.
Tuy rằng trước mắt, hai nhà U Minh Cốc và Tiềm Long Các còn có thể tạm thời giữ vững ổn định, nhưng có lẽ sự tham gia của núi Hắc Phong sẽ trở thành một mồi lửa, đến lúc đó Lạc gia sẽ nguy hiểm.Cho nên điều quan trọng nhất hiện tại, chính là phải luyện Huyết Anh đến Đoán Cốt Cảnh trước khi trận chiến đó xảy ra.
Khi đó dù có gặp được kẻ mạnh như Long Cửu thì hắn cũng có thể đánh một trận.Nghĩ đến đây, Trác Uyên vội vàng nhắm mắt vận công, luyện hóa những nguyên lực và huyết khí mà Huyết Anh mang về.Chỉ một thoáng sau, chỉ thấy những ánh sáng màu đỏ ở trong bụng nhỏ của hắn chợt lóe, từng dòng khí màu đỏ dọc theo gân mạch đi về ngực của hắn.
Mà theo những dòng khí đó tụ tập, cái lỗ to ở trước ngực hắn lại dần dần khép lại.
Mà tâm mạch mỏng manh nhảy lên, cũng bắt đầu chậm rãi thay đổi.Chỉ cần nửa canh giờ mà thương thế trước ngực hắn đã hoàn hảo như lúc ban đầu.
Nếu không có người tận mắt nhìn thấy thì chỉ sợ căn bản sẽ không có người sẽ tin tưởng ban ngày hắn vừa tự bạo tâm mạch.Chữa khỏi thương thế xong, Trác Uyên tiếp tục vận công, luyện hóa hết nguyên lực mà Huyết Anh mang về, hình thành dòng khí màu đen.
Một bộ phận chảy về phía đan điền của mình, một bộ phận còn lại thì trả về cho Huyết Anh, để cho nó tự tăng cao tu vi.Tất cả nguyên lực của hơn năm mươi cao thủ Tụ Khí Cảnh đều bị luyện hóa, rất nhanh Trác Uyên đã đột phá Tụ Khí tầng va, tiếp theo hướng đến Tụ Khí Cảnh tầng bốn.Phù!Lại là một tiếng vang thanh thúy, Trác Uyên và Huyết Anh cùng đột phá tới Tụ Khí tầng bốn.Trác Uyên không khỏi vui vẻ trong lòng, nhảy vọt đến thực lực này cũng quá mức dễ dàng rồi, lúc trước hắn đột phá Tụ Khí tầng hai còn không đến mười ngày, nhưng lần này lại liên tục đột phá hai tầng.Nhưng vào lúc hắn muốn tiếp tục đột phá đến Tụ Khí tầng năm thì nguyên lực mà Huyết Anh mang về đã kiệt quệ.Hít vào một hơi thật sâu, bất giác Trác Uyên có chút chưa đã thèm, nhưng một lần liên tục đột phá hai tầng, đã làm hắn cảm thấy mỹ mãn.Giương mắt nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã hơi sáng, sau khi hắn đứng dậy giãn gân cốt một chút thì đi ra ngoài.
Người của núi Hắc Phong sắp tới, hắn phải tìm một nơi an toàn cho Lạc gia tị nạn mới được.Kẽo kẹt!Trác Uyên mở cửa phòng ra, nhưng còn chưa chờ hắn cất bước về phía trước, “Bùm” một tiếng, chẳng hiểu sao lại có một vật lạ đè lên chân hắn.
Đến khi hắn cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy Lạc Minh Ngọc xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ xấu hổ bò lên.“Ngươi ở trước phòng ta làm gì?” Trác Uyên nhăn mày lại, tò mò nói.Hôm qua tâm thần hắn vẫn luôn tương liên với Huyết Anh, lực chú ý đều đặt ở chỗ Thái gia, sau khi Huyết Anh trở về thì vẫn luôn luyện công nên cũng không có chú ý động tĩnh bên ngoài phòng, đến nỗi ngoài phòng có người mà hắn cũng không biết.“Đáng chết, từ khi nào mà lão tử trở nên sơ ý như vậy chứ? Nếu vừa rồi bên ngoài là kẻ địch thì hiện tại hắn đã sớm chết rồi.”